Chương 3: Bỏ trốn

Quản gia Trương thấy cô bước xuống liền mỉm cười vui vẻ, nhanh nhảu đi lại dẫn cô vào bàn ăn.

"Thiếu phu nhân! Cô thức rồi! Chúc cô buổi sáng thật ngon miệng."

"Nhiêu...nhiêu...đây chỉ là bữa sáng thôi sao?"

"Thiếu phu nhân chê ít hay sao ạ? Có gì không hài lòng cô cứ nói ạ!"

"Nhiêu đây là quá nhiều rồi, tôi không thể ăn hết nổi. Ông ngồi xuống ăn cùng tôi đi!"

"Tôi không dám ạ, thiếu phu nhân cứ ăn đi ạ. Tôi còn nhiều công việc phải làm lắm, tôi xin phép."

Quản gia Trương không dám ở lâu, ông nhanh chóng đi vào tiếp tục làm việc. Cô bất lực thở dài, vì trên bàn có quá nhiều đồ ăn mà cô thì lại không thể ăn hết. Hơn nữa cô là chủ của căn biệt thự này, chẳng có người làm nào dám ngồi ngang hàng ăn cùng cô cả, cứ thế cô buồn bã ngồi ăn một mình.

Ăn xong cô ra phía sau vườn, nơi đây được trồng rất nhiều hoa có đầy đủ màu sắc sặc sỡ. Xa xa đằng kia là một chiếc xích đu màu trắng, hai bên có hai đài phun nước nhỏ, trông nó rất cân đối.

Không gian ở đây thật trong lành và yên tĩnh, mang lại cho cô cảm giác thoải mái mà trước đây cô chưa từng cảm nhận được.

Lượn một vòng ở đây xong, cô chậm rãi đi về phía xích đu, ngồi xuống và nghỉ ngơi một lúc. Đột nhiên cô cảm thấy ngứa ngáy ở dưới chân khi nhìn xuống thì cô nhìn thấy một chú chó có bộ lông xù màu trắng rất dễ thương đang bám lấy chân cô. Cô mỉm cười rồi cúi người xuống và bế nó lên.

"Đáng yêu quá!"

"Gâu! gâu!"

Cô nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, chú chó ngoan ngoãn nằm trên người cô. Đột nhiên nó rời bỏ cô và chạy về phía người đối diện. Cô ngước mắt lên thì thấy đó chính là Cố Đông Bách. Người như anh cũng thích thú cưng sao?

Chú chó ngoan ngoãn chạy về phía anh, như thể rất quen thuộc vậy. Anh quỳ xuống nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Nó vẫy đuôi vui vẻ như muốn bày tỏ niềm vui với anh.

Cô đứng nhìn, rồi khẽ mỉm cười nhưng sợ bị anh phát hiện. Vô tình anh ngước mắt lên nhìn thấy cô đang mỉm cười mình, anh cau mày khó chịu khiến cô cảm thấy sợ hãi.

"Tôi... tôi... tôi xin lỗi... tôi không có ý cười anh đâu!"

Miệng Giao Nhi lắp bắp khi cô đang cố gắng giải thích với anh, mặc dù anh chẳng làm gì cô cả.

Anh phớt lờ lời giải thích của cô, anh bế chú chó lên và bước thẳng vào trong. Lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng cuộc đời mình đã kết thúc tại đây! Hóa ra anh cũng không tàn nhẫn đến thế!

__________

Chiều hôm đó anh không đến công ty mà ở nhà. Tuy anh không đến công ty nhưng anh ở thư phòng làm việc suốt cả buổi. Cô cảm thấy cuộc sống ở đây thật nhàm chán. Cô không muốn bị gò bó như thế này cả ngày. Đột nhiên, trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ cực kỳ táo bạo là bỏ trốn.

Tối hôm đó, sau khi ăn xong bữa tối, cô ra phòng khách xem TV một hồi lâu, anh xuống lầu rồi rời đi. Cô hỏi quản gia thì được biết anh đến công ty để xử lý một số công việc quan trọng.

Cô cười khúc khích trong lòng vì nghĩ rằng cơ hội của mình đã đến, nên cô lên lầu về phòng và nghĩ cách thoát khỏi đây. Cô muốn trốn thoát bằng cách trèo ra ngoài cửa sổ, nhưng nó quá cao và được canh gác chặt chẽ, nhưng cô không muốn bị nhốt ở đây mãi.

"Mình phải làm sao bây giờ? Nơi đây cao quá! Phía dưới lại được canh gác nghiêm ngặt"

Giao Nhi rất lo lắng, phía dưới có rất nhiều vệ sĩ canh gác, cô không biết làm cách nào để trốn thoát bởi vì ở dưới có quá nhiều vệ sĩ. Nếu bây giờ cô không bỏ trốn, cô sẽ không bao giờ có được cơ hội tốt hơn.

Ngồi đó suy nghĩ hồi lâu, Giao Nhi vẫn quyết định bỏ trốn. Cô muốn nối những mảnh vải lại với nhau và buộc thật chặt. Đây chính là sợi dây sẽ cứu mạng cô.

Cô buộc chặt vào lan can rồi từ từ leo xuống, chỉ gần một chút nữa là tiếp đất an toàn an toàn nhưng không may cô bị trượt tay ngã mạnh xuống đất, tiếng hét vang vọng cả khu biệt thự.

Người hầu và vệ sĩ nghe thấy tiếng hét của cô liền chạy đi tìm cô, cô đau đớn ôm tay khóc trong sân. Một lúc sau, họ tìm thấy cô và đưa cô vào trong, nhanh chóng gọi bác sĩ.

Cố Đông Bách nghe tin cô như thế liền vội vã về nhà, anh rất lo lắng cho cô. Anh cho rằng vì anh nhốt cô không cho cô ra ngoài nên cô mới bỏ trốn và thành ra như thế, sau này anh sẽ không nhốt cô nữa và cho cô ra bên ngoài.

Về đến nhà, anh vội chạy vào xem cô thế nào. Đến cửa chính nhìn thấy bác sĩ vừa đi ra, anh lo lắng hỏi:

"Cô ấy thế nào rồi?"

"Thiếu phu nhân bị ngã khá nặng dẫn đến bong gân, cần nghỉ ngơi nhiều hơn để hồi phục."

"Cảm ơn bác sĩ"

Hỏi xong anh nhanh chóng lên phòng tìm cô, mở cửa ra thì thấy cô nằm yên trên giường. Nhìn cô như thế lòng anh đau nhói.

Hot

Comments

Nấm sầu.

Nấm sầu.

Đag thấy yên bình mà tên chương "Bỏ trốn" /Scowl/

2024-08-04

1

Thiên Bình

Thiên Bình

Ủa, a Bách đã yêu c Nhi trước đó r hở hay là bây giờ mới bắt đầu có cảm giác... /Shy//Shy/

2024-11-06

0

🥋aoi - akane🥊

🥋aoi - akane🥊

đã xem

2024-09-26

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Thay thế
2 Chương 2: Có chút ấn tượng
3 Chương 3: Bỏ trốn
4 Chương 4: Đi học
5 Chương 5: Sự thật được cô tiết lộ
6 Chương 6: Nhập học
7 Chương 7: Xấu hổ
8 Chương 8: Đi tìm ba mẹ
9 Chương 9: Em chưa sẵn sàng
10 Chương 10: Đan len
11 Chương 11: Vết thương nho nhỏ
12 Chương 12: Suy nghĩ
13 Chương 13: Động phòng muộn (H)
14 Chương 14: Rất hợp khẩu vị của em
15 Chương 15: Nấu ăn
16 Chương 16: Đáng yêu
17 Chương 17: Mang thai
18 Chương 18: Giai đoạn khủng hoảng
19 Chương 19: Lưu luyến
20 Chương 20: Không muốn rời xa anh
21 Chương 21: Một gia đình nhỏ
22 Chương 22: Tâm sự
23 Chương 23: Giở trò
24 Chương 24: Nỗi đau trong lòng
25 Chương 25: Tôi không cần anh nữa
26 Chương 26: Bù đắp?
27 Chương 27: Ánh đèn le lói
28 Chương 28: Kiên định như những vì sao
29 Chương 29: Cơ hội này không thể bỏ lỡ
30 Chương 30: Chỉ cần anh bên cạnh
31 Chương 31: Bất kể là trai hay gái
32 Chương 32: Nghén mùi chồng
33 Chương 33: Ăn chay
34 Chương 34: Nỗi sợ hãi về sự xa cách
35 Chương 35: Tia sáng giữa đêm tối
36 Chương 36: Người hùng trong cuộc đời cô
37 Chương 37: Buổi sáng ngọt ngào
38 Chương 38: Tình bạn chân thành
39 Chương 39: Thiên thần nhỏ
40 Chương 40: Tìm thấy câu trả lời
41 Chương 41: Cầu cho mẹ tròn con vuông
42 Chương 42: Chiếc phao cứu sinh trong cơn bão
43 Chương 43: Sắc màu trong tình yêu
44 Chương 44: Làn sóng tình yêu
45 Chương 45: Em có muốn gặp lại ông ấy không?
46 Chương 46: Không thể thay đổi quá khứ
Chapter

Updated 46 Episodes

1
Chương 1: Thay thế
2
Chương 2: Có chút ấn tượng
3
Chương 3: Bỏ trốn
4
Chương 4: Đi học
5
Chương 5: Sự thật được cô tiết lộ
6
Chương 6: Nhập học
7
Chương 7: Xấu hổ
8
Chương 8: Đi tìm ba mẹ
9
Chương 9: Em chưa sẵn sàng
10
Chương 10: Đan len
11
Chương 11: Vết thương nho nhỏ
12
Chương 12: Suy nghĩ
13
Chương 13: Động phòng muộn (H)
14
Chương 14: Rất hợp khẩu vị của em
15
Chương 15: Nấu ăn
16
Chương 16: Đáng yêu
17
Chương 17: Mang thai
18
Chương 18: Giai đoạn khủng hoảng
19
Chương 19: Lưu luyến
20
Chương 20: Không muốn rời xa anh
21
Chương 21: Một gia đình nhỏ
22
Chương 22: Tâm sự
23
Chương 23: Giở trò
24
Chương 24: Nỗi đau trong lòng
25
Chương 25: Tôi không cần anh nữa
26
Chương 26: Bù đắp?
27
Chương 27: Ánh đèn le lói
28
Chương 28: Kiên định như những vì sao
29
Chương 29: Cơ hội này không thể bỏ lỡ
30
Chương 30: Chỉ cần anh bên cạnh
31
Chương 31: Bất kể là trai hay gái
32
Chương 32: Nghén mùi chồng
33
Chương 33: Ăn chay
34
Chương 34: Nỗi sợ hãi về sự xa cách
35
Chương 35: Tia sáng giữa đêm tối
36
Chương 36: Người hùng trong cuộc đời cô
37
Chương 37: Buổi sáng ngọt ngào
38
Chương 38: Tình bạn chân thành
39
Chương 39: Thiên thần nhỏ
40
Chương 40: Tìm thấy câu trả lời
41
Chương 41: Cầu cho mẹ tròn con vuông
42
Chương 42: Chiếc phao cứu sinh trong cơn bão
43
Chương 43: Sắc màu trong tình yêu
44
Chương 44: Làn sóng tình yêu
45
Chương 45: Em có muốn gặp lại ông ấy không?
46
Chương 46: Không thể thay đổi quá khứ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play