[ Văn Hàm ] Xin Người Đừng Trở Lại!
Chapter 1 : Mở Đầu
Đã 3 năm rồi.. Kể từ cái ngày đoá Phong Lan thuần khiết của hắn rời đi!
Và cũng từ 3 năm trước, trái tim Dương Bác Văn một lần và mãi mãi đóng cửa!
3 năm trước tại bệnh viện Trùng Khánh!
Bác Văn cùng cốc sữa nóng trên tay, ánh mắt say đắm nhìn người con trai gần đó!
Cho đến khi cây bút chì trên tay Kỳ Hàm lửng lơ rơi xuống đất!
Hắn mới tỉnh hồn! Nhanh chóng đặt ly sữa xuống bàn, chạy đến chỗ cậu!
Dương Bác Văn
Kỳ Hàm! [ nhặt bút chì lên ]
Tả Kỳ Hàm
.. Cảm ơn cậu! Bác Văn! [ cầm lấy cây bút chì ]
Dương Bác Văn
Giữ cho chắc vào! Không lại rơi!
Tả Kỳ Hàm
ừm.. Mình biết rồi! [ cười mỉm ]
Tả Kỳ Hàm với đôi chút u buồn trên gương mặt, mỉm cười qua lệ!
Cậu biết rõ sức khoẻ của mình chứ, từ nhỏ đã yếu đuối như vậy!
Đến việc cầm 1 cây bút chì cũng khó khăn.. Thì có lẽ sự sống của cậu sắp kết thúc rồi!
Tả Kỳ Hàm
Tớ nghĩ.. Bác Văn à..
Dương Bác Văn
Cậu không đc nói bậy!
Dương Bác Văn
Cậu sao có thể ch.et đc!
Dương Bác Văn
[ cười ] Kỳ Hàm chỉ đang bị bệnh 1 chút thôi!
Dương Bác Văn
Khoẻ lại nhanh thôi mà!
Dương Bác Văn
Đến lúc khoẻ lại rồi.. Chúng ta cùng nhau đi biển nha?
Dương Bác Văn
Hoặc là triển lãm cũng được!
Dương Bác Văn
Nơi nào mà cậu thích!
Bác Văn vốn là đang níu kéo tia hy vọng cho cậu!
Hắn biết chứ.. Biết quãng thời gian này đẹp đẽ đến bao nhiêu!
Đó là những ngày cuối cùng cậu đc sống, hắn không muốn thấy người hắn thương tuyệt vọng từ bỏ như vậy!
Sự thật rằng.. Trong thâm tâm hắn vẫn còn những len lỏi về việc cậu sẽ vẫn sống!
Tả Kỳ Hàm
Ừm.. tớ biết rồi!
Tả Kỳ Hàm
Tớ chỉ đang bị bệnh nhẹ thôi!
Tả Kỳ Hàm
Chỉ cần điều trị sẽ khoẻ lại!
Dương Bác Văn
[ xoa đầu cậu ] không đc bi quan quá!
Tả Kỳ Hàm
ừm! Tớ biết rồi! [ mỉm cười ]
Dương Bác Văn
Nào! Mau cho tớ xem! Cậu đang vẽ gì?
Bức tranh Kỳ Hàm vẽ thật sự rất đẹp! đẹp như người vẽ ra nó vậy!
Dương Bác Văn
Hai người này...
Chợt có điều gì đó.. Khiến Bác Văn chú ý!
Đó là hình ảnh 1 bé nam và 1 bé nữ cùng chơi đùa với nhau!
Cả hai đều có vẻ rất hạnh phúc!
Tả Kỳ Hàm
Trẻ con thật sự rất tuyệt vời đấy!
Tả Kỳ Hàm
Chúng mạnh mẽ, chúng tự tin, chúng tích cực!
Tả Kỳ Hàm
Tất cả đều tìm thấy hạnh phúc từ những điều nhỏ nhặt!
Tả Kỳ Hàm
.. Tớ muốn.. nếu có thể!
Tả Kỳ Hàm
Sau này muốn cùng cậu.. ngày ngày xem những đứa trẻ chơi đùa trong khuôn vườn!
Tả Kỳ Hàm
Điều đấy thật sự.. Rất hạnh phúc! Cảm giác vô lo vô nghĩ ấy..
Tả Kỳ Hàm
Mình muốn 1 lần đc như vậy!
Dương Bác Văn
Chắc chắn rồi!
Dương Bác Văn
Chỉ cần cậu khoẻ lại! Cái gì cậu muốn tớ đều sẽ làm!
Dương Bác Văn
Cho dù là lên rừng xuống biển!
Tả Kỳ Hàm
.... Cậu đừng tốt với 1 người sắp chet như tớ!
Bác Văn nhanh chóng thay đổi giọng! Có chút hờn dỗi, nhưng nhiều phần là cứng ngắt!
Rõ ràng đã cố gắng làm cho cậu ấy tích cực sống hơn!
Vậy mà càng ngày càng bi quan là sao?
Tả Kỳ Hàm
À à.. Tớ biết rồi!
Tả Kỳ Hàm
Tớ không sao cả!
Dương Bác Văn
Sau này mà còn nói vậy là tớ giận cậu thật đấy!
Tả Kỳ Hàm
Thôi mà.. Tớ xin lỗi!
Dương Bác Văn
Nể tình tha cho cậu lần này!
Hắn doạ giận cậu, doạ nói ghét cậu! Rất nhiều, rất nhiều! Mỗi lần Kỳ Hàm không ngoan đều vậy!
Nhưng có bao giờ.. Hắn nỡ giận cậu đâu? Có bao giờ nói ghét cậu là thật lòng đâu?
Hắn chỉ là muốn nhím con vừa làm nũng với mình xin tha, vừa ngoan ngoãn nghe lời hơn thôi!
Dương Bác Văn
Tiếp tục vẽ.. Hay là vào trong đây?
Tả Kỳ Hàm
Muốn ở đây 1 lát nữa!
Tả Kỳ Hàm
Cậu cứ vào trước đi!
Dương Bác Văn
Cậu cứ việc vẽ tiếp đi!
Dương Bác Văn
Tớ ở đây với cậu!
Thôi thì.. Chet lúc nào cũng không hay! Miễn chỉ cần ở cạnh Bác Văn là đc!
Cậu sẽ cảm thấy việc rời đi thật nhẹ nhàng!
Ngón tay cậu thoăn thoắt trên khung tranh, thoáng cái đã kí tên xong!
Vậy là hoàn thiện 1 bước tranh nhỏ!
Sở thích của Kỳ Hàm là vẽ tranh, vẽ kí hoạ về tất cả những gì cậu nhìn thấy!
Cậu làm như vậy.. Có lẽ là đang kí hoạ lại cuộc sống tẻ nhạt của mình!
Để sau này.. Nếu thật ko thể sống tiếp, những bức tranh sẽ là kỉ vật!
1 kỉ vật mang hơi ấm của cậu, 1 kỉ vật tượng trưng cho 1 con người vẫn còn rất nhiều tham vọng!
_____________________________
Rồi thì ngày này cũng tới!
Nhưng.. Bác Văn không nghĩ.. Nó lại đến nhanh như vậy!
Tiếng trống kèn cứ thay phiên nhau náo loạn 1 vùng trời!
Như làm cồn cào trái tim dần héo mòn của hắn!
Dưới bầu trời đêm, không mây không sao, mình hắn với tất cả nỗi tâm tư!
Gục mặt trước qu.a.n t.à.i của cậu!
Hắn không khóc, vì vốn dĩ.. Hắn đã đau lòng đến mức bản thân cảm thấy lạc lỏng giữa khoảng trời!
Vậy là.. Hắn mất cậu thật rồi!
Dương Bác Văn và Tả Kỳ Hàm từ bây giờ chỉ còn là quá khứ, chứ không thể tiếp tục tương lai!
Dương Bác Văn
Kỳ Hàm của tớ.. Ngủ ngon nha?
Dương Bác Văn
Nếu có kiếp sau! Tớ sẽ cùng cậu.. sống thật hạnh phúc! [ quay lưng rời đi ]
Trái tim của Bác Văn hoàn toàn vỡ nát rồi!
Từng cái nhấc chân là từng tiếng nấc lên của hắn!
Bây giờ hắn khóc thật rồi!
Khóc vì người hắn thương!
Vì tất cả những dự định tương lai đang còn dang dở!
Từ sau này sẽ không còn nhìn thấy cậu nữa rồi! hơi thở hắn cứ chậm dần 1 nhịp, lại ngắt quảng tiếng khóc!
Hắn vẫn chỉ biết lặng lẽ lau đi những giọt lệ trên gương mặt chứ chẳng còn ai ở đây!
Vậy thì.. Hắn phải chấp nhận sự thật thôi!
Comments
tao anti jiyu, wensi 💅
sự thật thì mãi mãi là sự thật ko muốn nhưng mà ko làm gì đc
2024-10-10
0
𝑯𝒂𝒏𝒖𝒎𝒆𝒆𝑸𝒊𝑯𝒂𝒏👾🦔
Sốp cho e xin lấy vài id trg đây nhá💞🌟💫
2024-08-19
1
Yin_🐉🐱
tuyết vời hơn những đứa trẻ đó là con của Kỳ Hàm và Bác Văn...
2024-08-04
21