Hạ Sênh xoay thanh đao, nó lập tức tan thành các đóm sáng trong không khí rồi biến mất
??? ?
Huynh đệ, đao pháp của ngươi thật lợi hại!
Thiếu niên kia cũng đã sử lý xong đám người bên kia, chạy qua chỗ hắn mà nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, cũng với nụ cười như nắng kia... Hạ Sênh cảm thấy có chút chói mắt
Hạ Sênh
Quá lời rồi, công tử cho ta hỏi, sao ngươi bị đám người này đuổi giết thế?
??? ?
À, ta đi ngang qua một quán trọ nhỏ thì nhìn thấy chúng đang cướp bóc , vốn định giúp đỡ nhưng không ngờ bọn chúng có cứu viện, quá đông nên ta phải chạy, haha...
Cậu chàng gãi gãi đầu ngại ngùng rồi rất nhanh chóng hớn hỡ như cũ, lại nói
Lôi Vô Kiệt
Hân hạnh gặp mặt, ta là Lôi Vô Kiệt, còn huynh là..?
Hạ Sênh
Tại hạ Hạ Sênh, hân hạnh.
Lôi Vô Kiệt
Hạ huynh, ta thấy huynh đang đi một mình trong rừng, huynh đang đi đâu vậy?
Hạ Sênh
...Ta đang đi đến Tuyết Nguyệt Thành.
Lôi Vô Kiệt
Thật trùng hợp, ta cũng đang trên đường đến đó, huynh cho ta đi cùng được không?
Lôi Vô Kiệt vui vẻ hỏi, trên mặt không giấu nổi sự phấn khích, hắn lần đầu bước vào giang hồ lại có thể gặp một người công phu cao cường thế này, tất nhiên là rất muốn kết bằng hữu rồi
Mà Hạ Sênh ở đây lại hơi nghiêng đầu đánh giá lại người này một chút rồi gật đầu xem như chấp nhận. Theo nhãn quan của hắn thì Lôi Vô Kiệt này là người ngoài nóng trong cũng nóng nốt, luôn giữ thái độ lạc quan như thế, khá là giống mặt trời
Thế là hai người cùng nhau lên đường, trên đường đi gặp không ít rắc rối, nhờ đó mà hắn và Lôi Vô Kiệt hiểu nhau hơn.
Comments