* suy nghĩ*
# hành động#
" nói nhỏ "
[==tua==]
---- thời gian trôi----
ℕ𝕘𝕒̀𝕪 𝕏, 𝕥𝕙𝕒́𝕟𝕘 𝕏, ℕ𝕒̆𝕞 𝕏𝕏𝕏𝕏...
Freen lấy trong túi áo mình ra một tấm ảnh gia đình được gìn giữ cẩn thận, cô tháo cái nón lính đang đội ở trên đầu xuống liền cảm thấy nhẹ nhõm, xung quanh mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, chuyến tàu lửa vẫn chạy bon bon trên đường sắt, cô biết địa điểm mà họ sắp đến là ở đâu...
Freen Sarocha - Trúc Anh
* con nhớ mẹ quá...* # suy nghĩ#
Những giọt nước mắt của cô rơi lên tấm ảnh cũ kĩ, cô ôm nó vào lòng mà khóc, lần này đi rồi không biết khi nào mới có thể trở lại quê hương, lũ thực dân Pháp tàn bạo, độc ác bọn chúng luôn bắt những người dân từ các nước bị chiếm bị tống ra chiến trường chiến đấu làm bia thay cho binh lính của chúng
Dù Trai hay gái bọn chúng cũng không tha, có cả những đứa trẻ vừa mới trạc mười lăm mười sáu đã phải khoác áo lính đội mũ rồi vác trên vai các cây súng nặng trĩu trên vai, đôi mắt còn chưa mất nét hồn nhiên tuổi trẻ đã phải cầm súng đi giết người khắp nơi...
Tiếng Tàu Chạy rầm rầm làm đầu freen đau nhức, có lẽ ngày mai nữa thôi sẽ đến được nơi mà bọn chúng gọi là mục tiêu cho chuyến đi lần này, đi giải phóng cho những dân tộc bị áp bức ở Việt Nam.
Cô cẩn thận giấu tấm ảnh vào túi áo, cô đội lại cái mũ rồi dựa lưng vào thành tàu, đôi mắt lim dim cố gắng ru bản thân chìm vào giấc ngủ, có lẽ freen nên lên một kế hoạch bỏ trốn khỏi bọn thực dân tàn bạo này rồi.
Freen Sarocha - Trúc Anh
* mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi... * # suy nghĩ*
Freen Sarocha - Trúc Anh
[====]
----
...
...
Thực Dân Pháp
Hêy! Dậy đi # đá vào người cô#
Thực Dân Pháp
tàu dừng lại rồi.
Ai đó đá đá vào chân freen làm cô giật mình, nhăn mặt nhìn người trước mặt, một tên mắt xanh, hắn vừa to con vừa cao đang chống nạnh nhìn freen, cô dụi mắt mình vài lần rồi cô ôm theo cây súng đứng lên làm hành động chào với hắn.
thứ hắn phát ra là tiếng Pháp, freen không biết nhiều, chỉ nói được vài từ và nghe được một chút về tiếng nói của bọn thực dân kia.
Freen Sarocha - Trúc Anh
# nói tiếng Pháp# RÕ!
Thực Dân Pháp
# nói tiếng pháp# xuống dưới mà giải quyết cá nhân đi, chút nữa tàu chạy thì sẽ không dừng lại
Freen Sarocha - Trúc Anh
# nói lại# RÕ!
Thực Dân Pháp
# nhìn theo cô khinh bỉ# lũ da vàng gớm ghiếc.
freen cắn môi mình để kìm nén sự giận dữ của mình vào trong.
cũng là con người với nhau sao bọn chúng lại có thể dùng từ gớm ghiếc? chỉ vì họ khác đất nước với cô thôi sao?
bước xuống khỏi toa tàu, nhìn một lượt cảnh vật xung quanh, freen âm thầm đánh giá, chỉ toàn một màu xanh lá của cây rừng, nếu bây giờ bỏ bốn thì đây sẽ là một cơ hội tốt, cùng lắm nếu bị bắt lại cũng chỉ là một cái chết.. dù sao ra chiến trường cũng phải chết, bây giờ được thì ăn cả còn ngã thì về không vậy.
.
.
.
Cô chọn một góc khuất, cố gắng tránh đi tay mắt đang bám sát phía sau, chỉ vừa mới lách đi đã bị một bàn tay ngăn cô lại.
người phía sau khẽ lắc đầu nhìn freen, môi mấp máy từng tiếng nhỏ chỉ đủ cho cô nghe.
Nhân vật Ẩn
" bọn chúng ở phía trước kìa. " # nói tiếng Thái#
Freen Sarocha - Trúc Anh
" tôi cần phải rời khỏi đây, đám thực dân này quá độc ác tàn bạo" # nói tên kia#
Nhân vật Ẩn
" chẳng phải chúng ta đi giúp... "
Freen Sarocha - Trúc Anh
" đây chẳng phải gọi là giúp đỡ, tôi thấy họ giết những người dân vô tội của Việt Nam ở chỗ dừng trước, chúng ta chỉ là tấm bia đỡ đạn cho lũ bọn nó thôi "
freen siết chặt khẩu súng trong tay mình, ánh mắt cô vẫn đăm đăm nhìn vào mấy tên người Pháp, lấy danh nghĩa nhân đạo để thực hiện hành vi xâm lược, giết hại người già và trẻ nhỏ, những tội ác tày trời che đậy dưới cái danh giải phóng những dân tộc bị áp bức.
...
lựa chọn một lúc lâu, freen búng tay một cái giả vờ ôm lấy đầu mình cố tình đi lùi lại phía cuối hàng, cô nắm tay một tên lính Pháp nài nỉ, cô nói líu ríu bằng tiếng Thái Lan làm cho hắn chau mày khó chịu, dùng tay đẩy cô ra xa một chút, tuy khó hiểu nhưng hắn vẫn biết được cô đang muốn gì.
Cô ngồi trong bụi cỏ quan sát, freen lấy ra cây dao găm ở trong người ra cẩn thận áp sát phía sau tên lính to con trước mặt, con dao trong freen trở nên run rẩy
đó giờ ở nhà chỉ cắt cổ gà cổ vịt, chứ có cắt cổ người bao giờ đâu, bàn tay cô siết chặt lấy con dao
trong đầu lại hiện lên những hình ảnh tàn bạo của chúng đối với đất nước cô, sự giận dữ nung nấu thành sức mạnh khiến freen nghiến răng đá vào khớp gối khiến tên lính Pháp khụy xuống.
chuẩn xác cô lia đường giữa cổ hắn ta, máu trào ra sau vết cứa cổ ấy, tên lính pháp trợn mắt nhìn cô, có lẽ do sức không đủ, hắn không chết ngay mà rút súng hướng về phía freen.
ĐÙNG *
Cảm giác đau đớn từ bả vai truyền đến làm cho freen nhăn mặt, tiếng súng phát lớn đánh động những tên lính Pháp khác chạy đến nơi của cô
cô quay người bỏ chạy, tiếng hô hào kèm theo là tiếng bước chân cả tiếng la hét vang vọng cả một khu rừng, cơn đau nơi bả vai ngày một nhiều làm đôi mắt cô trở nên mờ ảo, máu đỏ chảy ướt một bên cánh tay, nhỏ từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất.
Freen Sarocha - Trúc Anh
" cố... lên.. một chút nữa... lạy.. trời... " # nhăn mặt chạy#
Comments