Một Mực Cưng Chiều |Đam Mỹ|
Chap 2
Cuộc phẩu thuật diễn ra hơn 2 tiếng đồng hồ thì mới kết thúc
Đèn sáng trên cửa phòng tắt, bác sĩ cũng theo đó mà bước ra ngoài
Khuôn mặt bác sĩ cũng hiện hai chữ không vui mà có đôi phần lớn tiếng
Mộ Thiên
Không sợ pháp luật nhỉ!?
Mộ Thiên
Các người tại sao cho bệnh nhận ăn thứ chất cấm đó!
Mộ Thiên vò đầu bức tóc tức điên không biết phải nên làm sao với hai người họ
Cả cuộc đời làm bác sĩ của Mộ Thiên đây cũng không phải lần đầu tiên phải chứng kiến bao nhiêu bệnh nhân phải rời khỏi thế giới này bởi thứ chất cấm đó
Loại chất cấm không màu không mùi, chỉ cần đụng vào một chút không bị câm cũng tàn phế
Nhưng ca này thật sự hết thuốc chữa...từ nội tạng đến cả từng bộ phận trong cơ thể đều đang dần bị ăn mòn theo từng ngày
Ngô Lâm Hiên
Nói...gì...chứ
Ngô Lâm Hiên
Chất...cấm..cái...gì?
Ngô Lâm Hiên nói năng lắp bắp không hiểu lời Mộ Thiên nói, cả cơ thể mềm nhũn không đứng vững
Hắn đưa tay đỡ em từ phía sau
Mộ Thiên
Tôi chẳng biết các người có ác ý hay là không
Mộ Thiên
Nhưng bệnh nhân không sống nổi qua một tuần đâu
Mộ Thiên
Chuẩn bị hậu sự đi
Mộ Thiên nói xong thì rời đi
Mọi lời nói của Mộ Thiên như sét đánh qua tai em
Mọi sự nổ lực, cố gắng mấy tháng qua chỉ để có tiền cứu mẹ mình đều đổ sông đổ biển vào lúc này
Ngô Lâm Hiên
Hức...Mẹ em...
Ngô Lâm Hiên
Đúng...em phải đi...tìm mẹ
Ngô Lâm Hiên như mất hết tỉnh táo mà vùng vẫy
Lúc này em chỉ muốn thoát khỏi hai tay Hàn Lãnh Tư mà chạy đi xem tình hình của mẹ
Nhưng sức em nào đọ lại hắn
Ngô Lâm Hiên
Thả ra hức...em phải tìm mẹ hic...
Hàn Lãnh Tư ôm trọn từ phía sau lưng Ngô Lâm Hiên vào vòng tay hắn
Nhìn thấy em như này hắn đau lòng lắm
Comments