[Đn Tsubasa P2] Buông Tay Để... Đôi Bên Hạnh Phúc...
sống hay tồn tại (1)
???
được rồi, đừng khóc nữa
y xoa nhẹ đầu em, em lại như đứa trẻ, ôm lấy eo y, vùi vào áo y. Cứ thế hai hàng lệ tuôn trào, dường như bao nhiêu uất ức tủi nhục đều thể trong tiếng nức nở thê lương đó. Tiếng khóc của em vang vọng, một lúc lâu sau mới có dấu hiệu nhỏ dần và từ đấy, y ms nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ trong lòng
???
được rồi, ngoan, khóc nữa sẽ không tốt
???
hì, cậu cứ như đứa trẻ con vậy ấy
Narue Daichin
hức... đừng ức... trêu tớ..
???
nấc rồi? Haizz, ngoan, tớ luôn bên cạnh cậu
nó giật mình dậy, nhìn xung quanh. Quan cảnh này khác hẳn quan cảnh khi trước nó tỉnh dậy, căn phòng này nó quen thuộc lắm, nó ngơ ngác vẫn chưa chấp nhận được chuyện tốt đẹp trước đó chỉ là mơ. Chỉ là do nó tự đa tình, tự tưởng tượng
làn khói trắng lướt qua nó, nhưng để lại cái mùi hương khó tả cho nó, khiến nó ho sặc sụa bừng tỉnh. Thần hồn của nó, cuối cùng cũng quay về thực tại. ấy vậy mà, nó thấy sẽ tốt hơn nếu đó được tiếp tục giấc mơ ấy mãi mãi...
Narue Yuki
nhanh chóng gặp gia chủ đi ạ, ông ấy lo cho anh lắm
nó nhìn vị quản giáo với mái tóc xanh che kín đôi mắt. Nghe nói, vị này mới lên đại quản gian, cũng mang họ Narue, hiện tại có chức vụ khác cao trong thế giới ngầm. Nó chỉ im lặng khi nhìn cậu ta, trông quản gia này nó thầm đoán vị này chỉ mới 22 -23 tuổi
Tuổi trẻ tài cao mà... Mà vì nó nhìn kĩ quá, vị kia ngại...
Narue Yuki
có vấn đề gì sao ạ
Narue Yuki
"ài, thiếu gia nhỏ nhà mình sao lại ít nói vậy nhỉ?"
Narue Daichin
"nếu có được anh ta, mình chắc chắn sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của lão.. "
Narue Daichin
"đợi tên khốn đó thì còn lâu, hiện tại vẫn nên tự bảo vệ mình"
Narue Yuki
thiếu gia? Anh không đi luôn sao?
Narue Daichin
không, tôi muốn tắm...
nhìn bản thân trong gương nó cười nhạt. Nhớ về quá khứ, sự tra tấn của cha mẹ, nó chỉ là công cụ để người ta giải tỏa bức xúc, khi ấy trên người nó đầy rẫy vết thương. Rất may mắn, bởi vì cha mẹ nó ly hôn, nó được giải thoát một thời gian. Nhưng sau khoảng thời gian đẹp đẽ đó, nó lại bước vào địa ngục không tình thương. Nó nghi vấn, vì sao nó không được hạnh phúc?
nó sờ lấy những phần không quấn băng của cơ thể mình, nơi đấy đáng ra phải trắng nõn nà, nhưng,... trên đấy đầy rẫy vết sẹo,...
Nó vuốt nhẹ, nhưng rồi lại bóp chặt hai cánh tay mình. Đôi mắt chứa đầy sự căm phẫn, nó ghét cơ thể nó, nó ghét luôn cả cái thế giới này, nó chẳng biết nó sống vì cái gì, sống vì ai nữa...
Nói nó sống vì mẹ, đáng sao? Bà ta cũng từng hành hạ cơ thể của nó mà, dù bây giờ bà có thay đổi, nhưng trong lòng bà, nó cũng chỉ là một ngọn cỏ, đối với bà, bà không yêu nó, bà chỉ thấy tội lỗi mà thôi...
sống vì tiền tài? Danh vọng? Quyền lực... không đời nào, vì nó chỉ thích bình yên, nó không muốn những thứ hào nhoáng đó
ha... đến cả nó còn sống trong sự lừa dối, giả tạo mà nó tự tạo ra, thì sống cho bản thân là cái quái gì thế? Nó tự lừa mình dối người, giả tạo... nên cái việc nó chẳng biết mình đang sống vì cái gì cũng đúng thôi
đến nó, còn không yêu nó thì ai có thể yêu được nó?
sẽ chẳng ai thương xót nó cả
sẽ chẳng ai bên cạnh nó cả
chẳng ai thật lòng với nó cả
tâm lý nó vặn vẹo, nó chỉ mong bản thân được cái thành phô về đêm ôm lấy, được biển cả giữ lại phần hồn mỏng manh. Nó chỉ mong bản thân chưa từng bước tới trốn địa ngục trần gian này. Nó chỉ mong được tự do tìm tới thiên nhiên. Chỉ có những thứ như biển cả, sống núi, nước non mới có thể cho nó chốn bình yên, cho nó sự ấm áp được mà thôi
Nó muốn tìm đến chốn bình yên ấy, vậy mà, điều đó mãi mãi chỉ là khao khát của nó mà thôi... những lúc như thế, nó lại chẳng thế làm được, nó chẳng biết vì sao, nó chỉ cảm nhận được một thứ gì đó vĩnh viễn sẽ không cho nó một sự siêu thoát đúng nghĩa
Dường như, nó phải tồn tại để trả nợ cho đời, để cho cái xã hội ngoài kia dẫm đạp, để cho những chuyện xui xẻo tìm đến. Và để cho 'người thân' giải tỏa mọi thứ
Comments
Ngọc Hồng
ad ơi ra chap mới đi
2024-08-21
0
Ngọc Hồng
ad ơi
trình viết văn của ad ngày càng hay
văn phong xuất sắc
đọc mà cảm nhận đc sự cảm xúc chân thực của nhân vật chin ❤❤❤❤❤❤❤❤❤
2024-08-19
0