Rất nhanh đã đến trước cổng, mọi người bên trong vui mừng cùng nhau ra đón bọn họ. Tất cả vui vẻ kiểm tra những thứ mà nhóm Vương Triết mang về, không khí vui vẻ nên chẳng ai để ý đến người phía sau đang run rẩy.
“Được rồi ! Được rồi, màu vào trong thôi” - Dì Trương vui vẻ nói bọn họ, trên mặt bà không giấu được vui mừng.
Cả bọn cũng không đứng bên ngoài nữa mà vui vui, vẻ vẻ đi vào bên trong. Mệt mỏi cả ngày cũng vì khoảnh khắc vui vẻ này xóa tan, cảm giác ấm áp như có dòng nước ấm chảy qua lòng ngực.
Ngô Anh run rẩy nãy giờ cũng có người để ý đến, Trương Gia Nghi đứng gần đó tiến
đến quan tâm hỏi:
“Này anh không sao chứ?”
Ngô Anh như đã kiềm chế từ lâu bị cái chạm nhẹ của cô gái làm bùng phát. Anh ta mặt mày dữ tợn, mắt trắng dã giăng kính tơ máu, làn da không biết từ bao giờ đã đỏ tím những đường gân máu đen tái khiến người ta khiếp sợ.
Ngô Anh mất ý thức lao thẳng vào người Trương Gia Nghi, anh ta gầm gừ như loài thú. Cô gái bị tấn công bất ngờ nhưng vẫn nhanh nhẹn né tránh sang nơi khác, chạy ra khỏi vùng nguy hiểm.
Lúc mọi người còn đang hoang mang không biết nên làm gì tiếp theo, thì theo bản năng khát máu con Zombie nhanh chóng chuyển sang đối tượng tấn công tiếp theo. Bất ngờ, thay vì tấn công Tinh Thần đang đứng gần đó thì nó lại lao thẳng đến Trương Gia Đoàn đứng phía trước. Bà Trương lo lắng lao ra bảo vệ đứa con của mình, nhưng Vương Triết đã kịp thời phản ứng đẩy thằng bé về phía mẹ nó rồi rơi vào thế giằng co với con Zombie.
Con Zombie hung hãn tấn công dồn dập khiến Vương Triết rơi xuống thế hạ phong. Không có vũ khí trong tay nên cậu rất khó khăn chống trả, tránh để lại vết thương có máu, Tinh Thần cũng rất nhanh đến trợ giúp. Nhưng mọi người bất ngờ trợn to mắt, khó tin nhìn vào cánh tay bị con Zombie cắn chặt của Vương Triết.
Tin Thần nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dùng chân đá mạnh vào đầu con Zombie. Nó theo cú đá của cậu mà nhả ra cánh tay đang cắn chặt trong miệng ra, Vương Triết cũng nhân cơ hội này đẩy nó ra rồi đứng lên. Con Zombie cũng lồm cồm bò dậy, mặt mày dữ tợn, miệng đầy máu hung hăng nhìn đám người.
Tinh Thần không để nó lộng hành, rút kiếm một phát chém bay đầu nó. Khung cảnh thật sự quá rợn người.
Nhưng tất cả sự chú ý của mọi người bây giờ không dồn vào cơ thể hai phần của nó mà lại đang chăm chăm nhìn vào cánh tay nhỏ máu của Vương Triết.
Cậu bây giờ cũng chẳng bình tĩnh hơn bọn họ được, tim cậu như đang muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
“T..Tôi..” - Cậu ngập ngừng như muốn giải thích điều gì đó.
Nhưng Vương Triết thật sự không tin vào mắt khi cậu vừa bước lên một bước thì đám người kia trừ Tinh Thần và Lý Diệp Thanh đều vô tình hay cố ý mà lùi lại một bước. Bọn họ là có ý gì?
“Tay cậu..không sao chứ?” - Lý Diệp Thanh lo lắng hỏi.
Cô không chần chừ mà tiếng lên xem xét cánh tay cậu, Vương Triết không quan tâm cô làm gì mà chỉ nhìn vào xem thái độ của những người kia.
“Tinh Thần lấy chị nước khử trùng với vải băng đi, máu vẫn còn đang chảy” - Lý Diệp Thanh xem xét vết thương.
Vương Triết và đám người kia đấu mắt một hồi, cậu thật sự không thể không nhìn ra trong mắt họ là suy nghĩ gì.
“Cậu..cậu bị cắn rồi” - Dì Trương lên tiếng, không khí giữa hai bên càng thêm căng thẳng. Lý Diệp Thanh cũng ngước mắt lên nhìn bà.
“Cậu sẽ thành Zombie” - Bà ta tiếp tục, những người còn lại ánh mắt lảng tránh như ngầm đồng ý với bà ta.
“Dì là có ý gì?” - Lý Diệp Thanh nhíu mày.
“Sợ cậu ấy cắn chết các người? Sao các người không nghĩ nếu không có cậu ấy bây giờ các người đã thành cái dạng gì” - Lý Diệp Thanh tức giận nói lại.
“Nhưng nếu Vương Triết thành Zombie thì sao? Chẳng lẽ để cậu ta thật sự cắn chết chúng tôi. Cô cũng thấy rồi đấy” - Bà ta nói xong nhìn sang cái xác đã chia làm hai của Ngô Anh.
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không muốn. Nhưng không thể để như vậy được” - Cậu trai trong nhóm nói.
“Hơ, thế bây giờ các người muốn thế nào?” - Lý Diệp Thanh chẳng thua kém mắn lại. Trong lúc Diệp Thanh đang lấy lại công bằng thì Tinh Thần đã mang đầy đủ đồ dùng băng bó lại cho Vương Triết.
Mặt dì Trương áy náy nói: “Tiểu Triết à, tôi biết cậu là người tốt. Cậu có thể vì chúng tôi mà rời khỏi đây không”
Lý Diệp Thanh nghe bà ta nói mà sửng sốt, cô không kiềm được mà lớn tiếng: “Bà bị điên à? Nếu có rời khỏi đây thì cũng chính là các người rời khỏi đây.”
“Chúng tôi có thể đi đâu chứ? Từ đầu là các cô cậu đưa chúng tôi đến đây” - Dì Trương, thật sự không ngờ bà ta có thể vô sỉ tới mức này.
“Bà bà đừng tưởng tôi không biết lương thực của mọi người là do bà trộm, nếu không phải bà…” - Lý Diệp Thanh đang nói thì bị Vương Triết ngăn lại.
“Diệp Thanh, đủ rồi không cần nói nữa” - Vương Triết đã được Tinh Thần băng bó xong.
Cậu đưa mắt nhìn Lục Duyên người đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ cậu, cũng vì chị ta mà Diệp Thanh phải bị thương. Cô ta bị cậu nhìn thì liền trốn tránh nhìn đi nơi khác. Cậu đúng là trò cười mà, còn ở đây chơi trò gia đình với bọn họ.
“Ha chúng ta rời khỏi đây thôi” - Vương Triết cười, ánh mắt cậu thập phần chế giễu. Là cậu tự chế giễu chính mình, là cậu quá ngu ngốc.
“Nhưng..” - Lý Diệp Thanh không cam tâm nhìn cậu, nhưng bị cậu chặn lời.
“Chúng ta cũng không cần chơi trò gia đình nữa, chỉ có thể trách tôi ngu ngốc.” - Vương Triết nhìn vào cánh tay mình.
“Nơi này xem như ân huệ cuối cùng tôi dành cho các người” - Cậu nhìn thẳng vào bọn họ.
“Tôi sẽ rời khỏi đây, như các người mong muốn” - Vương Triết nói xong ung dung bước về phía cửa.
“Thấy chưa, từ đầu em đã nói mà chỉ ba chúng ta là được rồi” - Tinh Thần nhún vai.
Rồi thằng nhóc cũng chạy nhanh về phía Vương Triết, nhưng rồi chợt dừng lại xoay đầu nhìn Lý Diệp Thanh nói: “Chị Thanh Thanh có muốn đi cùng không?”
Lý Diệp Thanh hoàn hồn liền cười gật đầu rồi chạy theo hai người phía trước. Để lại đám người kia lặng thinh đứng đó.
“Anh Triết, chờ bọn em” - Tinh Thần và Lý Diệp Thanh chạy nhanh đến chỗ Vương Triết.
Bầu Trời đã chuyển sang đêm đen, những ánh sao lấp lánh trên bầu trời soi sáng con đường cho bọn họ.
Updated 21 Episodes
Comments
FPT.Thuw_MasterD
thấy cũng cũng roài đó
2024-12-07
0
you are my world
truyện cuốn lắm!
2024-08-28
0
Thi Thi
Hóng
2024-08-28
0