Chương 7 : Thị tẩm

Nàng cười khẩy nhìn hắn rồi bĩu môi một cái, An Kiều thấy thật nực cười đành cất giọng thanh cao lên nói với Hoàng Thượng :

- Xin lỗi, ta chẳng có hứng thú với ngài. Ngài nhìn lại ngài xem, dáng dấp thì như con cá mắm, múi thì chả có, lại lùn tè không những thế lại còn xấu trai nữa. Một người con gái thùy mị như ta sao có thể ăn tạp như thế được ?

Hắn nghe mà hắn tức luôn nhé ! Lý Nghiêm cúi xuống nhìn lại mình, hắn chau mày suy nghĩ mãi chẳng hiểu sao nàng ta lại có cái nhận xét về hắn thậm tệ tới như vậy. Dáng hắn cũng cao phết mà, chả cao hơn nàng ta hơn một cái đầu còn gì, nàng ta cũng không thấp mà đứng mới tới vai hắn thôi.

Múi không có ? Ơ thế cái này là cái gì ? Hắn vừa nghĩ vừa gồng mình lên xem thử, rõ ràng bụng hắn có sáu múi đàng hoàng, ngực vạm vỡ, vai rộng, chân dài hơn thước chứ ít à ? Thế sao nàng ta lại chê hắn vừa thấp vừa gầy vừa không có múi ?

Đã thế nàng ta lại còn chê hắn xấu trai nữa chứ... Đùa, hắn thấy hắn đẹp trai phết thây. Ối người theo, ối người ngoái lại nhìn mà ao ước được đứng bên hắn. Khuôn mặt hắn anh tuấn như vậy, mũi vừa cao vừa thẳng, lông mày rậm, mắt hắn chả đẹp ngời ngời ra đó thôi, môi thì úi giời...khỏi chê luôn đi. Thế sao nàng ta lại chê hắn xấu ?

- Tức...không khen được trẫm câu. Tức chết trẫm luôn rồi !

Hắn càng nghĩ càng tức, tức quá hắn mặc kệ nàng mà bỏ vào trong kiệu ngồi cho mát.

Lý Nghiêm cứ ngồi trong đấy, thi thoảng lại ngó ra nhìn trộm nàng qua màn che màu xanh nhạt, hắn thấy nàng lại cười, mà nàng cười trông xinh ghê cơ, trông cưng chết đi được. Đôi môi kia nho nhỏ lại đang vén lên mỉm cười thỏa mãn, hắn nhìn mà hắn chỉ muốn đợp cho vài phát. Tự nhiên thấy nàng cười, hắn lại nguôi giận. Hắn thấy hắn trẻ con quá, vì đôi lời nhỏ nhặt lại giận hờn vu vơ, xong hắn thấy thẹn thẹn hắn lại ngậm ngùi xuống kiệu, cầm ô che nắng cho nàng. Hắn cười tủm tỉm trông chẳng giống một vị quân vương một chút nào cả. Hắn cứ đứng đấy cầm ô che cho nàng mặc cho người hầu kẻ hạ can ngăn. Nhưng hắn cứ thích che cho nàng, cứ thích đứng cạnh nàng, cứ thích nhìn nàng cười gần hơn một chút, nhìn nàng vui vẻ lâu hơn một chút. Xong hắn thấy thế cũng tự nhiên tủm tỉm cười một mình.

- Cảm ơn, cảm ơn...

- Không có gì đâu ! Nào, lại đây, ta cho !

Một đứa nhóc con ầm ầm chạy tới kêu la với nàng, hớt ha hớt hải cười thật tươi với nàng, nhanh nhảu đáp :

- Tỷ tỷ, bánh của tỷ ngon hết sức luôn ấy. Lâu lắm rồi đệ chưa được thưởng thức cái bánh nào ngon như vậy ý...

- Haha vậy sao ! Chỉ được cái nhanh mồm nhanh miệng. Nào, đệ lại đây ta cho cái nữa. Ăn không ?

- Có, hihi. Đa tạ tỷ tỷ.

Ngày hôm ấy nắng nóng kinh khủng, tia nắng mặt trời chiếu rọi cả một vùng đất dường như đã từng được coi là vùng đất chết. Từ khi nàng tới đây, bao tiếng cười rộn vang khắp vùng, những đứa trẻ được ăn no mà tràn đầy sức sống chạy nhảy tung tăng khắp chốn. Từng người già cũng thấy thế mà phấn chấn hẳn lên. Những người bị bệnh đều được nàng bôi thuốc đầy đủ, nay cũng đã bớt lên mụn đậu mùa. Nguồn nước sinh hoạt đều được hắn điều động binh lính tu sửa, thay nguồn nước mới và vệ sinh sạch sẽ, những rác thải, các chất gây ô nhiễm đã giảm đi đáng kể. Môi trường trong sạch đã trở về với muôn làng muôn xóm, từng tiếng í ới gọi nhau của đám nhóc ấy đến tận đầu vùng ngoại ô cũng nghe rõ mồn một. Nó chạy nhảy nô đùa, sức sống dần như lan tỏa. Suốt năm ngày cực nhọc, cuối cùng nàng cũng đã khống chế được bệnh đậu mùa. Ít lâu sau tất cả những người bị đậu mùa đều được chữa khỏi hoàn toàn, dân yên nước ổn, người người nhà nhà đều biết ơn của Hoàng Hậu mà khấn trời khấn đất cầu may cho nàng.

- Hoàng Hậu nương nương, thật sự đa tạ người đã giúp đỡ dân làng thoát khỏi dịch bệnh. Đa tạ đa tạ...

- Hoàng Hậu nương nương là một người đại đức đại lộ từ bi, giống như Bồ Tát Quan Âm xuống hạ phàm ban phước tới muôn làng. Thật không biết nói gì hơn, thần dân ở đây vốn nghèo túng nên không có gì để báo đáp nhưng cũng xin dâng hiến sức lực toàn dân toàn quân để bảo vệ Vân Nam quốc thái bình. Khấn xin Thượng Đế phù hộ cho long thể Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương luôn luôn dồi dào sinh lực, sớm sinh quý tử. Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, xin hãy nhận một cái lạy từ tận đáy lòng của chúng dân.

Tất cả mọi người đều quỳ lạy trước mặt Hoàng Thượng và nàng, từ già trẻ đến trai gái, tất cả đều một lòng một dạ hướng về lòng trung thành cao thượng và lòng biết ơn vô bờ ấy. Nàng cười, nàng nhìn họ rồi mỉm cười. Lúc sau nàng đỡ họ dậy và trấn an :

- Thật sự không có gì to tát. Nào, đứng dậy, đừng cứ quỳ lạy như thế !

Ngày hôm ấy là một ngày đáng nhớ nhất trên đời của nàng. Từ trước tới nay họ luôn coi nàng là một con ngốc nghếch, bây giờ cũng đã đến lúc thể hiện chính mình rồi. Cũng đã đến lúc thể hiện sự lợi hại của một người hiện đại xuyên không như nàng rồi. Nàng cứ hoài niệm mãi khảnh khắc khắc cốt ghi tâm ấy rồi lại mỉm cười vui sướng. Quả thật làm điều tốt sung sướng biết nhường nào. Giờ mới bắt đầu một hành trình mới, một hành trình đầy chông gai và thử thách. Nàng sẽ cho họ thấy uy lực của một người cầm quyền, uy lực trang nghiêm của một vị Hoàng Hậu tại thượng. Cứ thế, nàng vừa ăn bánh hoa đào vừa uống tách trà xanh mà quên mất một việc hết sức quan trọng.

Đang ăn bánh thì tự nhiên cửa viện lại mở một cách bất thình lình, nàng cũng ngầm biết mà quay lại nhìn về phía cửa. Nàng ngao ngán hỏi hắn :

- Ngài lại tới làm gì thế ?

- Chơi.

- Đã nói rồi, ta rất mệt, hãy để ta nghỉ ngơi.

- Thì nàng cứ nghỉ.

- Ngài về thì ta mới nghỉ được chứ.

Hắn ngồi luôn xuống ghế ngang nhiên với lấy cái bánh. Vẫn như thế, hắn vẫn tự tiện như thế ! Nàng tức mình đánh vào tay hắn một cái rồi đuổi hắn về một lần nữa :

- Mời ngài về cho.

Bấy giờ khuôn mặt hắn mới nghiêm túc trở lại, hắn đặt cái bánh hoa đào xuống và đứng dậy đi vòng quanh nàng, nói khẽ :

- Nàng có biết nàng quên gì không ?

- Quên gì ?

- Việc trẫm hứa sẽ trọng thưởng cho nàng.

- Ừm...nhưng ta không cần.

Thấy nàng vô tư quá, nàng cứ vừa ăn bánh lại vừa uống trà, đến nhìn hắn một cái cũng không có mà cư nhiên trả lời khiến cho hắn rất bực mình. Tính vốn cục súc thế là Lý Nghiêm ngoi luôn lên giường nàng, nằm vật ra đấy. Khi thấy nàng hoảng hốt quay lại nhìn hắn khó hiểu hắn mới nháy mắt nàng một cái, ra hiệu :

- Hoàng Hậu, lại đây, trẫm thị tẩm nàng...

Hot

Comments

U Nhược

U Nhược

ôi cái tiêu đề lừa người

2021-08-02

7

Trân Nguyễn

Trân Nguyễn

Trẫm nè lại đây đi

2021-07-27

2

Little dove

Little dove

tự nhiên thấy ông n9 giống ông Yến Thổ Hào giữ:)) mất liêm sỉ y như nhau

2021-06-05

18

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1 : Xuyên việt
2 Chương 2 : Phạm thượng
3 Chương 3 : Ngài dám đe dọa ta ?
4 Chương 4 : Xuân dược ( Thượng )
5 Chương 5 : Xuân dược ( Hạ )
6 Chương 6 : Đêm hữu tình sắc xuân
7 Chương 7 : Thị tẩm
8 Chương 8 : Kẻ biến thái, người si mê
9 Chương 9 : Lòng chàng ý thiếp
10 Chương 10 : Hoàng hậu tuyển tú ( Thượng )
11 Chương 11 : Hoàng hậu tuyển tú ( Trung )
12 Chương 12 : Hoàng hậu tuyển tú ( Hạ )
13 Chương 13 : Hoàng thượng cũng biết làm nũng
14 Chương 14 : Ngứa đòn
15 Chương 15 : Phi tần
16 Chương 16 : Chó chê mèo lắm lông
17 Chương 17 : Hung mãnh đe dọa
18 Chương 18 : Giai nhân mĩ lệ ( Thượng )
19 Chương 19 : Giai nhân mĩ lệ ( Hạ )
20 Chương 20 : Tại sao lòng ta lại quặn thắt vậy ?
21 Chương 21 : Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
22 Chương 22 : Ánh mắt như ánh hoàng hôn
23 Chương 23 : Một lòng đợi chờ người mở cửa trái tim
24 Chương 24 : Tả Quân ?
25 Chương 25 : Ác quỷ và thần chết
26 Chương 26 : Ngày rằm tháng bảy
27 Chương 27 : 49 ngày
28 Chương 28 : Hôn rồi !
29 Chương 29 : Ăn ta ? Ngài chưa đủ đẳng cấp !
30 Chương 30 : Ngài thật biết cách trêu đùa nữ nhân
31 Chương 31 : Dụ rắn ra khỏi hang
32 Chương 32 : Không thể kháng cự
33 Chương 33 : Tình như trong mộng ( H )
34 Chương 34 : Triền miên ( H )
35 Chương 35 : Chỉnh đốn hậu cung ( I )
36 Chương 36 : Chỉnh đốn hậu cung ( II )
37 Chương 37 : Chỉnh đốn hậu cung ( III )
38 Chương 38 : Chỉnh đốn hậu cung ( IV )
39 Chương 39 : Xác chết trong hậu hoa viên
40 Chương 40 : Tai vách mạch rừng
41 Chương 41 : Cuộc thảm sát giữa rừng sâu
42 Chương 42 : Chịu phạt
43 Chương 43 : Những tên khốn trung thành
44 Chương 44 : Lặng nhìn mưa rơi, lòng đượm buồn
45 Chương 45 : Tẩu hỏa nhập ma
46 Chương 46 : Lý Dung Cẩn là cùng một giuộc
47 Chương 47 : Ngồi trên bàn tiệc cùng bầy sói
48 Chương 48 : Chia năm xẻ bảy
49 Chương 49 : Cái đùi vững chắc
50 Chương 50 : Giọt lệ của nam nhân
51 Chương 51 : Tận sâu trong đôi mắt ấy
52 Chương 52 : Cưng chiều vô hạn ( I )
53 Chương 52 : Cưng chiều vô hạn ( I )
54 Chương 53 : Cưng chiều vô hạn ( II )
55 Chương 54 : Trà rau má
56 Chương 55 : Địa Lâu xử tử
57 Chương 56 : Mùi máu tanh tưởi
58 Chương 57 : Những bông hoa tuyết đầu mùa
59 Chương 58 : Phạt nặng ( H )
60 Chương 59 : Muốn mưu sát hoàng thất ?
61 Chương 60 : Dùng da thịt sưởi ấm
62 Chương 61 : Quá khứ bị ghẻ lạnh ( I )
63 Chương 62 : Quá khứ bị ghẻ lạnh ( II )
64 Chương 63 : Hôn trẫm, khắc sẽ thấy !
65 Chương 64 : Tim đập, chân run, toàn thân mềm nhũn
66 Chương 65 : Nụ hôn dưới màn pháo hoa rực rỡ
67 Chương 66 : Không ra dáng hoàng thượng
68 Chương 67 : Tô son trát phấn
69 Chương 68 : Chúa hề
70 Chương 69 : Nàng thượng
71 Chương 70 : Đuổi bắt
72 Chương 71 : Tâm tư rối bời
73 Chương 72 : Bình giấm di động
74 Chương 73 : Nghiệp tụ vành môi
75 Chương 74 : Hắn sợ...
76 Chương 75 : Bất Nhiễm, Từ Nam
77 Chương 76 : Vân An công chúa
78 Chương 77 : Đừng mơ mộng nữa !
79 Chương 78 : Bông hoa bị bóp nát
80 Chương 79 : Ta thua thật rồi...
81 Chương 80 : Cho đến khi tâm kia hóa đá
82 Chương 81 : Tình yêu chưa đủ lớn
83 Chương 82 : Nàng là nữ nhân ngu ngốc nhất mà trẫm từng gặp
84 Chương 83 : Vị vua không ngai
85 Chương 84 : Chìa khóa cuối cùng
86 Chương 85 : Trẫm tính cả rồi !
87 Chương 86 : Vở kịch ghê tởm
88 Chương 87 : Cái bóng
89 Chương 88 : Chén thuốc bổ
90 Chương 89 : Trúng độc
91 Chương 90 : Đối mặt
92 Chương 91 : Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu
93 Chương 92 : Quay đầu là bờ, vật vờ là chết
94 Chương 93 : Nồi nào úp vung nấy
95 Chương 94 : To gan lớn mật
96 Chương 95 : Hãy tiếp tục cáo trạng
97 Chương 96 : Ăn mày gặp chiếu manh
98 Chương 97 : Cá sa vào lưới
99 Chương 98 : Hoàng thượng, đợi ta !
100 Chương 99 : Bổi hổi bồi hồi
101 Chương 100 : Xuân tiêu một khắc cũng đáng giá ngàn vàng ( H )
102 Chương 101 : Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm
103 Chương 102 : Mồi nhử
104 Chương 103 : Vật gia truyền của Châu gia
105 Chương 104 : Mối thù diệt tộc ( I )
106 Chương 105 : Mối thù diệt tộc ( II )
107 Chương 106 : Gian phu dâm phụ
108 Chương 107 : Dùng giẻ lau bịt miệng
109 Chương 108 : Ếch ngồi đáy giếng
110 Chương 109 : Không còn là người của Cố gia
111 Chương 110 : Máu chảy ngược thành dòng thê lương
112 Chương 111 : Là người một nhà
113 Chương 112 : Tạo phản
114 Chương 113 : Giương đông kích tây
115 Chương 114 : Khao khát chiếm đoạt ( I )
116 Chương 115 : Khao khát chiếm đoạt ( II )
117 Chương 116 : Thoi thóp
118 Chương 117 : Gần mà lại xa đến muôn trùng cách trở
119 Chương 118 : Điều may mắn nhất
120 Chương 119 : Viên mãn - End
Chapter

Updated 120 Episodes

1
Chương 1 : Xuyên việt
2
Chương 2 : Phạm thượng
3
Chương 3 : Ngài dám đe dọa ta ?
4
Chương 4 : Xuân dược ( Thượng )
5
Chương 5 : Xuân dược ( Hạ )
6
Chương 6 : Đêm hữu tình sắc xuân
7
Chương 7 : Thị tẩm
8
Chương 8 : Kẻ biến thái, người si mê
9
Chương 9 : Lòng chàng ý thiếp
10
Chương 10 : Hoàng hậu tuyển tú ( Thượng )
11
Chương 11 : Hoàng hậu tuyển tú ( Trung )
12
Chương 12 : Hoàng hậu tuyển tú ( Hạ )
13
Chương 13 : Hoàng thượng cũng biết làm nũng
14
Chương 14 : Ngứa đòn
15
Chương 15 : Phi tần
16
Chương 16 : Chó chê mèo lắm lông
17
Chương 17 : Hung mãnh đe dọa
18
Chương 18 : Giai nhân mĩ lệ ( Thượng )
19
Chương 19 : Giai nhân mĩ lệ ( Hạ )
20
Chương 20 : Tại sao lòng ta lại quặn thắt vậy ?
21
Chương 21 : Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
22
Chương 22 : Ánh mắt như ánh hoàng hôn
23
Chương 23 : Một lòng đợi chờ người mở cửa trái tim
24
Chương 24 : Tả Quân ?
25
Chương 25 : Ác quỷ và thần chết
26
Chương 26 : Ngày rằm tháng bảy
27
Chương 27 : 49 ngày
28
Chương 28 : Hôn rồi !
29
Chương 29 : Ăn ta ? Ngài chưa đủ đẳng cấp !
30
Chương 30 : Ngài thật biết cách trêu đùa nữ nhân
31
Chương 31 : Dụ rắn ra khỏi hang
32
Chương 32 : Không thể kháng cự
33
Chương 33 : Tình như trong mộng ( H )
34
Chương 34 : Triền miên ( H )
35
Chương 35 : Chỉnh đốn hậu cung ( I )
36
Chương 36 : Chỉnh đốn hậu cung ( II )
37
Chương 37 : Chỉnh đốn hậu cung ( III )
38
Chương 38 : Chỉnh đốn hậu cung ( IV )
39
Chương 39 : Xác chết trong hậu hoa viên
40
Chương 40 : Tai vách mạch rừng
41
Chương 41 : Cuộc thảm sát giữa rừng sâu
42
Chương 42 : Chịu phạt
43
Chương 43 : Những tên khốn trung thành
44
Chương 44 : Lặng nhìn mưa rơi, lòng đượm buồn
45
Chương 45 : Tẩu hỏa nhập ma
46
Chương 46 : Lý Dung Cẩn là cùng một giuộc
47
Chương 47 : Ngồi trên bàn tiệc cùng bầy sói
48
Chương 48 : Chia năm xẻ bảy
49
Chương 49 : Cái đùi vững chắc
50
Chương 50 : Giọt lệ của nam nhân
51
Chương 51 : Tận sâu trong đôi mắt ấy
52
Chương 52 : Cưng chiều vô hạn ( I )
53
Chương 52 : Cưng chiều vô hạn ( I )
54
Chương 53 : Cưng chiều vô hạn ( II )
55
Chương 54 : Trà rau má
56
Chương 55 : Địa Lâu xử tử
57
Chương 56 : Mùi máu tanh tưởi
58
Chương 57 : Những bông hoa tuyết đầu mùa
59
Chương 58 : Phạt nặng ( H )
60
Chương 59 : Muốn mưu sát hoàng thất ?
61
Chương 60 : Dùng da thịt sưởi ấm
62
Chương 61 : Quá khứ bị ghẻ lạnh ( I )
63
Chương 62 : Quá khứ bị ghẻ lạnh ( II )
64
Chương 63 : Hôn trẫm, khắc sẽ thấy !
65
Chương 64 : Tim đập, chân run, toàn thân mềm nhũn
66
Chương 65 : Nụ hôn dưới màn pháo hoa rực rỡ
67
Chương 66 : Không ra dáng hoàng thượng
68
Chương 67 : Tô son trát phấn
69
Chương 68 : Chúa hề
70
Chương 69 : Nàng thượng
71
Chương 70 : Đuổi bắt
72
Chương 71 : Tâm tư rối bời
73
Chương 72 : Bình giấm di động
74
Chương 73 : Nghiệp tụ vành môi
75
Chương 74 : Hắn sợ...
76
Chương 75 : Bất Nhiễm, Từ Nam
77
Chương 76 : Vân An công chúa
78
Chương 77 : Đừng mơ mộng nữa !
79
Chương 78 : Bông hoa bị bóp nát
80
Chương 79 : Ta thua thật rồi...
81
Chương 80 : Cho đến khi tâm kia hóa đá
82
Chương 81 : Tình yêu chưa đủ lớn
83
Chương 82 : Nàng là nữ nhân ngu ngốc nhất mà trẫm từng gặp
84
Chương 83 : Vị vua không ngai
85
Chương 84 : Chìa khóa cuối cùng
86
Chương 85 : Trẫm tính cả rồi !
87
Chương 86 : Vở kịch ghê tởm
88
Chương 87 : Cái bóng
89
Chương 88 : Chén thuốc bổ
90
Chương 89 : Trúng độc
91
Chương 90 : Đối mặt
92
Chương 91 : Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu
93
Chương 92 : Quay đầu là bờ, vật vờ là chết
94
Chương 93 : Nồi nào úp vung nấy
95
Chương 94 : To gan lớn mật
96
Chương 95 : Hãy tiếp tục cáo trạng
97
Chương 96 : Ăn mày gặp chiếu manh
98
Chương 97 : Cá sa vào lưới
99
Chương 98 : Hoàng thượng, đợi ta !
100
Chương 99 : Bổi hổi bồi hồi
101
Chương 100 : Xuân tiêu một khắc cũng đáng giá ngàn vàng ( H )
102
Chương 101 : Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm
103
Chương 102 : Mồi nhử
104
Chương 103 : Vật gia truyền của Châu gia
105
Chương 104 : Mối thù diệt tộc ( I )
106
Chương 105 : Mối thù diệt tộc ( II )
107
Chương 106 : Gian phu dâm phụ
108
Chương 107 : Dùng giẻ lau bịt miệng
109
Chương 108 : Ếch ngồi đáy giếng
110
Chương 109 : Không còn là người của Cố gia
111
Chương 110 : Máu chảy ngược thành dòng thê lương
112
Chương 111 : Là người một nhà
113
Chương 112 : Tạo phản
114
Chương 113 : Giương đông kích tây
115
Chương 114 : Khao khát chiếm đoạt ( I )
116
Chương 115 : Khao khát chiếm đoạt ( II )
117
Chương 116 : Thoi thóp
118
Chương 117 : Gần mà lại xa đến muôn trùng cách trở
119
Chương 118 : Điều may mắn nhất
120
Chương 119 : Viên mãn - End

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play