Chương 2: Đám khói quỷ dị

Chương 2: Đám khói quỷ dị

Sau khi hỏi thăm tình hình bà ngoại, Tuyết chần chừ một lúc rồi nói với bà Ngà. “Mẹ với Ngọc về nghỉ đi, để con vào thay cho”. Biết con gái không được khỏe nên bà vội ngăn cản. “Đâu được, cũng trễ rồi, con nghỉ ngơi đi”.

“Dù sao con cũng không ngủ được”. Tuyết buồn bã đáp.

Bà Ngà đoán biết ý tứ trong lời nói của con nên nhẹ nhàng hỏi. “Tuyết, con lại có chuyện không vui sao?”

Tuyết rất muốn kể hết những ấm ức trong lòng mình với mẹ, nhưng nghĩ lại thì không muốn bà lo lắng thêm nên lại thôi. Cô chỉ đành thở dài. “Haiz, dạ không có gì, lát nữa con sẽ đến bệnh viện, mẹ nhắn địa chỉ cho con đi”.

Tuyết cúp máy rồi bước vào phòng tắm thay đồ. Cô gọi con Mễ lên dọn phòng cho mình, không kèm lời đe doạ rằng phải sắp lại cho đúng vị trí. Con Mễ cúi đầu dạ thưa không ngớt. Mễ đi theo Tuyết từ nhỏ nên dù thế nào cũng sẽ làm vừa ý hơn.

Tuyết vào thay ca, bà Ngà và Ngọc trở về. Bà ngoại của cô cũng đã ngủ. Tuyết nhìn bà nằm lọt thỏm giữa chiếc giường trắng, xung quanh là vô số dây truyền được ghim vào cơ thể ốm yếu già nua, chiếc máy đo ở đầu giường thì vang lên âm thanh ổn định vốn có của nó. Tuyết thấy thương bà vô cùng.

Cô quan sát quanh phòng rồi đi ra hành lang lấy vào một cái ghế. Cô ngồi xuống bên cạnh giường và lấy một quyển sách ra đọc để giết thời gian. Đồng hồ điểm 2h20 sáng, ngoài hành lang tối om chợt vang lên tiếng rào rào của xe kéo.

Tuyết nghĩ chắc có ca cấp cứu nên cũng không quan tâm mấy, cô vẫn chăm chú đọc sách. Rồi đèn trong phòng đột nhiên nhấp nháy. Cô thấy chỗ điện chập chờn nên tính bỏ sách xuống đứng dậy ra ngoài quan sát. Dẫu biết bệnh viện sẽ có máy phát điện mini khi cần nhưng cô không muốn có bất cứ sự ngắt quãng nào vì bà của cô vẫn đang thở máy oxy. Cô nghĩ vẫn nên đi hỏi điều dưỡng một chút.

Nhưng Tuyết vừa bước ra khỏi phòng bệnh thì cô nhìn thấy phía xa cuối hành lang có một đám khói xám đen đang bay đến. Tuyết nhìn thấy nó nhưng cô phải vờ như không thấy. Cô chậm rãi xoay người, khép cửa phòng bệnh lại, rồi giữ khuôn mặt tỉnh bơ đi ra phía quầy lễ tân để gọi ý tá trực ban.

Ngoài quầy lễ tân lặng lẽ không một bóng người, những tấm biển chỉ dẫn có dây treo trên trần nhà khẽ đung đưa, nhịp nhàng một cách ma quái, cứ như theo cái cách một ai đó đang ngồi đánh đu. Tuyết nhìn không gian yên lặng chết chóc này mà người lạnh toát mồ hôi. Hành lang vắng tanh này chỉ có Tuyết và đám khói đó. Tuyết hít thở một hơi lấy bình tĩnh, giả vờ dáo dác gọi y tá, mặc kệ đám khói kia đang càng lúc càng gần sát mình.

Từ trong đám khói vang vọng ra một tiếng nói vừa the thé vừa trầm ồm. “Ta biết cô có thể nhìn thấy ta, nói chuyện với ta đi. Cô tên là gì?”.

Tiếng nói khiến Tuyết cứng đờ người trong vài giây, tim cô bỗng đập nhanh liên hồi. Cô cảm thấy cơ thể đang run lên vì sợ nhưng cô phải tỏ ra bình tĩnh nhất có thể. Đám khói đó cứ thế mà lướt đi xung quanh Tuyết. Nó toả ra một luồng khí lạnh lẽo khiến cô không ngừng nổi gai óc. Giữa tâm nó còn có vài tia sét chớp nháy không ngừng. Nó làm cho không khí xung quanh như đặc quánh lại. Tuyết thấy hô hấp trở nên khó khăn. Cô định xoay người chạy về phòng bệnh nhưng cả người đột nhiên không di chuyển được.

Tuyết bắt đầu hoảng loạn thì có một giọng nói khác vang lên. “Này cô, sao cô không bấm chuông đi?”

Cô hoàn hồn nhìn ngoắt ra phía sau. Đó là một bác sĩ nam. Tuyết ấp úng trả lời nhìn người trước mặt. “À… à… được”.

Vị bác sĩ nói tiếp. “Đây này, bên màu xanh là gọi điều dưỡng, bên màu đỏ là gọi bác sĩ. Buổi tối chúng tôi sẽ ở phòng trực chứ không ở quầy, nhưng cô nhấn chuông là sẽ có người đến. Cô ở phòng nào? Người nhà của bệnh nhân nào?”.

“À, tôi ở phòng 505, bệnh nhân là cụ bà Nguyễn Thị Liên, 87 tuổi”. Tuyết cố gắng trả lời nhưng không giấu được sự run rẩy trong giọng nói.

“Bà cụ có gì bất thường không?”. Vị bác sĩ hỏi theo nghiệp vụ vốn có.

“À không, lúc nãy tôi thấy điện chập chờn, mà bà tôi đang thở oxy, tôi lo nguồn điện không ổn định nên tính đến hỏi có máy phát điện dự phòng không”.

“Được rồi, chúng tôi có loại máy nhỏ cho từng phòng riêng, tôi sẽ gọi điều dưỡng đến lấp cho bà. Cô về phòng đi”.

Tuyết còn chưa kịp nói “Cảm ơn” thì người kia đã rời đi, cô nhìn theo bóng lưng anh ta mà trong lòng cô lại có chút bực bội. “Màu xanh, màu đỏ sao? Hắn đùa với mình chắc”.

Tuyết cũng không dám nán lại lâu mà nhanh chóng về phòng. Cô không muốn lại chạm trán cái đám khói đen kia. Chừng 10 phút sau thì có hai y tá đến chuyển máy phát điện cho bà Liên, vị bác sĩ kia cũng đi theo. Anh ta nhìn Tuyết định hỏi cái gì đó nhưng lại thôi. Mọi người rời đi, Tuyết lại ở trong phòng một mình.

Cô đóng sát cửa phòng bệnh lại. Cô định sẽ nằm xuống chiếc giường trống cạnh cửa sổ một lát cho đỡ mỏi lưng. Nhưng sau đó cô chợt muốn hét toáng lên. Cái đám khói kia nó đang bay là là ngoài cửa sổ, cô chỉ cách nó qua một tấm kính.

Tuyết sợ hãi bật dậy, kéo rèm lại. Cô đến ghế ngồi bên giường của bà, không dám lại gần cửa sổ nữa. Cô sợ một phần nhưng lại khó chịu một phần, cô càng ngày càng hay gặp những cái thứ không sạch sẽ đó. Cô muốn thoát khỏi chúng.

Tầm 10h sáng hôm sau, Bà Ngà vào bệnh viện thay ca. Bà đem cho Tuyết một chút nước đậu đỏ, thứ cô thích uống mỗi khi bị mất ngủ. Bà Ngà vuốt vuốt mái tóc đen dài của con gái một cách âu yếm, bà thương cho cô con gái này của bà.

Đáng lý ra nó nên là một đứa trẻ bình thường, nó có thể là một kiện tướng đấu kiếm như mơ ước, nó có thể làm thiết kế kiến trúc, hoặc một hoạ sĩ lừng danh. Khiếu thẩm mỹ và tư duy màu sắc của con bé là thiên phú.

Nó có thể làm nhiều thứ nó muốn, nhưng bây giờ đến việc đi qua đường nó còn phải có người đi cùng thì thật sự bà cảm thấy bất công với nó. Bởi thế bà luôn dịu dàng với Tuyết hết sức có thể, mà Tuyết cũng chỉ có thể điềm tĩnh khi bên cạnh bà Ngà. Bà quan sát cô một lúc rồi đề nghị. “Tuyết, con vẫn mất ngủ sao? Có nên khám qua không con, sẵn đang ở bệnh viện”.

“Con chỉ là không buồn ngủ thôi mẹ”. Tuyết từ chối.

“Mẹ nghe ba con nói, hôm qua con lại nổi nóng à?”. Bà sốt sắng hỏi tiếp.

“Dạ, có chút khó chịu thôi, mẹ đừng lo quá”. Tuyết nhẹ nhàng đáp.

“Tội nghiệp con gái tôi, thôi lần sau mẹ sẽ chỉ bảo cô Hồng và con Mễ chăm sóc con, không cho mấy đứa lạ đến nữa”. Bà Ngà ôm cô vào lòng mà vuốt ve, an ủi.

Tuyết cứ thế ôm mê một lúc mới buông ra. “Con về chuẩn bị lên công ty đây. Chiều nay, con có hẹn đối tác”.

“Được, con về cẩn thận. Không ổn thì phải báo với mẹ, biết chưa?”.

“Dạ con biết rồi”.

Tuyết rời đi, phía sau cô là một ánh mắt đang dõi theo. Là Thiên, vị bác sĩ nam trực ca tối qua. Anh ta nhìn theo Tuyết một lúc rồi lấy điện thoại ra bấm số gọi.

“Alo, Kỳ à? Tôi nghĩ đã gặp em gái của cậu”. Thiên báo cáo.

“Cậu đang ở bệnh viện sao?”. Kỳ tỏ giọng hiếu kỳ, sao lại khéo như vậy.

“Đúng, tối qua tôi có ca trực. Tôi thấy cô ấy không đến độ như cậu nói nhỉ”. Thiên nhận xét sơ bộ, với anh thì thần sắc của Tuyết cũng khá tốt.

Kỳ cười lớn bảo. “Đó là cậu chưa chọc vào nó thôi. Cậu cứ tiếp xúc đi rồi biết”.

“Được, cũng khá mong chờ đó”. Thiên cũng không chịu thua bạn mình.

“Hy vọng cậu không chạy mất dép như những người khác”.

Thiên cũng không vừa gì mà tự tin đáp lại. “Tất nhiên, tôi là ai chứ”.

Kỳ chợt nảy ra một ý tưởng, anh đề nghị. “À này, sẵn tối nay đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi giới thiệu một chút”. Thiên không chần chừ mà đồng ý ngay. “Được, tan làm tôi sẽ ghé”.

Cũng đã lâu rồi anh không gặp lại ông Phú, ân nhân đã cứu anh năm xưa.

Thiên cúp máy, anh đi vào phòng làm việc hoàn tất thủ tục giao ban. Vì tối qua anh đã trực nên hôm nay có thể về sớm một chút. Anh định sẽ ngủ bù một chút sau đó sẽ đi mua gì đó làm quà biếu cho bữa cơm tối nay.

Thiên nhớ lại lời Kỳ mô tả, vậy mà tối qua anh còn nỡ bảo Tuyết phân biệt màu nút chuông, anh hy vọng cô cũng không để bụng. Cô tiểu thư ương bướng này tốt nhất nên tạo thiện cảm chứ đừng nên gây hấn.

Nhưng Thiên chợt nhớ đến biểu cảm tối qua của Tuyết, lúc anh đến thấy cô đứng bất động ngay quầy lễ tân, trông biểu cảm dường như đang sợ thứ gì đó. Là sợ hãi cao độ chứ không phải hoảng hốt đơn thuần. Thật là thú vị. Thiên nở một nụ cười bí ẩn.

Hot

Comments

Mèo Lười Sưởi Nắng

Mèo Lười Sưởi Nắng

à đúng he, nãy đọc ko để ý nên thắc mà là s bà Tuyết chửi dây xanh dây đỏ, giờ mới nhớ bả bị mù màu

2024-12-07

0

Mèo Lười Sưởi Nắng

Mèo Lười Sưởi Nắng

vô bệnh viện tầm giờ thiêng mà quả đèn như z chắc t đái ra quần

2024-12-07

0

Mèo Lười Sưởi Nắng

Mèo Lười Sưởi Nắng

à à thì ra đây là lí do truyện tên Thiên Tuyết ấn

2024-12-07

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Lại nổi giận
2 Chương 2: Đám khói quỷ dị
3 Chương 3: Vụ án Bàn Tay Đen
4 Chương 4: Hợp đồng bị phá
5 Chương 5: Bữa tối làm quen
6 Chương 6: Đề nghị điều trị
7 Chương 7: Bị Quỷ Vương nhìn trúng
8 Chương 8: Đánh dấu chủ quyền
9 Chương 9: Tai nạn ở hồ bơi
10 Chương 10: Bị truy sát
11 Chương 11: Người tiếp theo
12 Chương 12: Bắt đền
13 Chương 13: Quỷ Vương hiện thân
14 Chương 14: Ký khế ước
15 Chương 15: Ăn mừng thoát nạn
16 Chương 16: Giải bày tâm sự
17 Chương 17: Sự mất tích của Linh
18 Chương 18: Truy tìm dấu vết
19 Chương 19: Hoán đổi
20 Chương 20: Để lại dấu vết
21 Chương 21: Được mời ở lại
22 Chương 22: Nỗi đau bị phong ấn
23 Chương 23: Salon Thiên Đường
24 Chương 24: Báo tin
25 Chương 25: Giải cứu con tin
26 Chương 26: Tính sổ
27 Chương 27: Biết ý sẽ được thương
28 Chương 28: Tham quan biệt phủ
29 Chương 29: Bí mật của anh
30 Chương 30: Tôi đã thích em từ rất lâu rồi
31 Chương 31: Tiệc mừng thọ tại Phùng Gia
32 Chương 32: Biểu tượng Huyền Tông Hội
33 Chương 33: Ngày giỗ của ông nội
34 Chương 34: Thư cầu thân
35 Chương 35: Viên ngọc quý của Trần Gia
36 Chương 36: Ngày lễ Tổ Nghề
37 Chương 37: Thương lượng lần cuối
38 Chương 38: Gấp rút di chuyển
39 Chương 39: Bày trận Ngũ Hành
40 Chương 40: Bị chơi xỏ
41 Chương 41: Huyết chiến
42 Chương 42: Sứ Giả nổi giận
43 Chương 43: Thu dọn tàn cuộc
44 Chương 44: Bàn tính đối sách
45 Chương 45: Tôi chọn tin tưởng anh
46 Chương 46: Khuấy đảo Huyền Tông Hội
47 Chương 47: Thoả thuận được ký kết
48 Chương 48: Lần đầu nhận sai
49 Chương 49: Thêm nạn nhân mới
50 Chương 50: Chiếc váy dạ tiệc màu đỏ
51 Chương 51: Tranh công cướp người
52 Chương 52: Khám nghiệm tử thi
53 Chương 53: Thông tin hữu ích
54 Chương 54: Bị nghi ngờ (H nhẹ)
55 Chương 55: Giải mã câu đố
56 Chương 56: Gấm Mai Hoa
57 Chương 57: Bí thuật âm tà
58 Chương 58: Trận pháp bị đạo nhái
59 Chương 59: Tung tích của những kẻ bại trận
60 Chương 60: Không thể không phạm quy
61 Chương 61: Song sinh sao chép
62 Chương 62: Căn phòng bí mật của Phùng gia
63 Chương 63: Chuyển hướng điều tra
64 Chương 64: Bất ngờ mời cưới
65 Chương 65: Xác định mục tiêu
66 Chương 66: Trước lễ cưới
67 Chương 67: Lễ cưới Quỷ
68 Chương 68: Trận pháp thất bại
69 Chương 69: Sự thật của giao dịch
70 Chương 70: Tìm lại được ấn ký
71 Chương 71: Chân dung kẻ chủ mưu
72 Chương 72: Diệt trừ hiểm họa
73 Chương 73: Kết thúc chuyên án
74 Chương 74: Tiếp tục hành trình
75 Chương 75: Tuyên bố bên nhau
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: Lại nổi giận
2
Chương 2: Đám khói quỷ dị
3
Chương 3: Vụ án Bàn Tay Đen
4
Chương 4: Hợp đồng bị phá
5
Chương 5: Bữa tối làm quen
6
Chương 6: Đề nghị điều trị
7
Chương 7: Bị Quỷ Vương nhìn trúng
8
Chương 8: Đánh dấu chủ quyền
9
Chương 9: Tai nạn ở hồ bơi
10
Chương 10: Bị truy sát
11
Chương 11: Người tiếp theo
12
Chương 12: Bắt đền
13
Chương 13: Quỷ Vương hiện thân
14
Chương 14: Ký khế ước
15
Chương 15: Ăn mừng thoát nạn
16
Chương 16: Giải bày tâm sự
17
Chương 17: Sự mất tích của Linh
18
Chương 18: Truy tìm dấu vết
19
Chương 19: Hoán đổi
20
Chương 20: Để lại dấu vết
21
Chương 21: Được mời ở lại
22
Chương 22: Nỗi đau bị phong ấn
23
Chương 23: Salon Thiên Đường
24
Chương 24: Báo tin
25
Chương 25: Giải cứu con tin
26
Chương 26: Tính sổ
27
Chương 27: Biết ý sẽ được thương
28
Chương 28: Tham quan biệt phủ
29
Chương 29: Bí mật của anh
30
Chương 30: Tôi đã thích em từ rất lâu rồi
31
Chương 31: Tiệc mừng thọ tại Phùng Gia
32
Chương 32: Biểu tượng Huyền Tông Hội
33
Chương 33: Ngày giỗ của ông nội
34
Chương 34: Thư cầu thân
35
Chương 35: Viên ngọc quý của Trần Gia
36
Chương 36: Ngày lễ Tổ Nghề
37
Chương 37: Thương lượng lần cuối
38
Chương 38: Gấp rút di chuyển
39
Chương 39: Bày trận Ngũ Hành
40
Chương 40: Bị chơi xỏ
41
Chương 41: Huyết chiến
42
Chương 42: Sứ Giả nổi giận
43
Chương 43: Thu dọn tàn cuộc
44
Chương 44: Bàn tính đối sách
45
Chương 45: Tôi chọn tin tưởng anh
46
Chương 46: Khuấy đảo Huyền Tông Hội
47
Chương 47: Thoả thuận được ký kết
48
Chương 48: Lần đầu nhận sai
49
Chương 49: Thêm nạn nhân mới
50
Chương 50: Chiếc váy dạ tiệc màu đỏ
51
Chương 51: Tranh công cướp người
52
Chương 52: Khám nghiệm tử thi
53
Chương 53: Thông tin hữu ích
54
Chương 54: Bị nghi ngờ (H nhẹ)
55
Chương 55: Giải mã câu đố
56
Chương 56: Gấm Mai Hoa
57
Chương 57: Bí thuật âm tà
58
Chương 58: Trận pháp bị đạo nhái
59
Chương 59: Tung tích của những kẻ bại trận
60
Chương 60: Không thể không phạm quy
61
Chương 61: Song sinh sao chép
62
Chương 62: Căn phòng bí mật của Phùng gia
63
Chương 63: Chuyển hướng điều tra
64
Chương 64: Bất ngờ mời cưới
65
Chương 65: Xác định mục tiêu
66
Chương 66: Trước lễ cưới
67
Chương 67: Lễ cưới Quỷ
68
Chương 68: Trận pháp thất bại
69
Chương 69: Sự thật của giao dịch
70
Chương 70: Tìm lại được ấn ký
71
Chương 71: Chân dung kẻ chủ mưu
72
Chương 72: Diệt trừ hiểm họa
73
Chương 73: Kết thúc chuyên án
74
Chương 74: Tiếp tục hành trình
75
Chương 75: Tuyên bố bên nhau

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play