[SNH48_GNZ48] Những Mẫu Pov Oneshot Về Sông
Thi Tình Hoạ Dịch
Vương Dịch và Châu Thi Vũ yêu nhau suốt những năm cấp 3.
Đến ngày tốt nghiệp của Vương Dịch, gia đình cô từ dưới quê lên chúc mừng thì không may gặp phải tainạn và cuộc sống tâm tối của cô bắt đầu từ đó.
Gia đình cô vốn rất nghèo, cô phải nhờ vào học bổng mới có thể đi học, lo xong đám tang cho gia đình cô phải bán cả căn nhà dưới quê mới có thể hoàn tất được.
Những ngày khó khăn nhất trong đời tưởng chừng Vương Dịch có thể đỗ gục bất kì lúc nào, khi đó chỉ có nàng là người duy nhất ở bên cô, an ủi và tiếp thêm động lực cho cô.
Châu Thi Vũ
Nhất Nhất, em hãy cho chị cơ hội để trở thành người thân duy nhất của em nhé..?
Nàng vì cô mà nghỉ học, làm ngày làm đêm, làm hết việc này đến việc khác, miễn là kiếm ra tiền để lo cho cô học đại học, nàng làm việc quần quật để xoay sở tiền nhà cho cả hai.
Còn Vương Dịch cũng không phụ lòng nàng, cô học hành rất chăm chỉ, thành tích luôn đứng đầu khối.
Tuy cực khổ, mệt mỏi như thế đó nhưng cuộc sống của 2 người vẫn rất hạnh phúc.
Cô thường ôm Châu Thi Vũ vào lòng thủ thỉ:
Vương Dịch
Chị hy sinh cho em nhiều như thế, nhất định có ngày em thành công, có tiền rồi em sẽ nuôi chị, em và chị sẽ có cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc thôi Châu Châu à!
Nhưng có lẽ ông trời đã trêu đùa họ…
Một đêm rất khuya, mưa cũng rất lớn, Châu Thi Vũ đi qua đường thì 1 chiếc xe lao nhanh đến chổ nàng.
Lúc nàng tỉnh dậy thì một màn đen bao trùm trước mắt, nàng chỉ ngửi được mùi thuốc sát trùng và..tiếng khóc của Vương Dịch.
Sau vụ tai nạn ấy Châu Thi Vũ hoàn toàn mất đi thị giác, ngày nào nàng cũng nhốt mình trong phòng.
Nàng không ăn không uống, trách mình vô dụng, trách bản thân tật quyền và cũng... không xứng với cô nữa.
Thấy được cảnh đó Vương Dịch vô cùng đau lòng, cô đi đến bệnh viện tìm bác sĩ.
Vương Dịch
Có cách nào giúp chị ấy được không bác sĩ?
Vị bác sĩ đưa một xấp hồ sơ cho cô, nói:
Bác Sĩ
Chỉ cần tìm 1 giác mạc phù hợp với cô ấy, sau đó tiến hành phẩu thuật ghép giác mạc thì cô ấy sẽ phục hồi thị giác!
Vương Dịch nhanh chóng mở hồ sơ ra xem, nhưng khi thấy hàng số phía sau cô gần như chết lặng..
Cô gục đầu, run rẩy nói:
Vương Dịch
Thế..giác mạc của tôi có phù hợp không bác sĩ?
Vương Dịch trở về nhà trong sự uể oải và mệt mỏi, thấy nàng đang làm gì đó trong bếp thì trong lòng cô bỗng dưng chua sót.
Nhưng cô vẫn cố bình tĩnh, cất giọng lạnh lùng nói:
Vương Dịch
Chị không nhìn thấy gì thì lên nhà đi, đừng động tay vào gì cả, nếu thương tích hay đổ vỡ gì..tôi không lo nổi đâu!
Châu Thi Vũ theo bản năng quay người lại, nàng mĩm cười nhìn khoảng hư không trước mắt nhẹ giọng nói:
Cô cố nén nước mắt, khàn giọng nói:
Châu Thi Vũ
Em cho chị 1 lý do đi.
Vương Dịch đút tay vào túi, bộ dạng của cô vô cùng điềm tĩnh.
Vương Dịch
Tôi…không thể..yêu 1 người mù lòa như chị.
Nàng nghe xong lại cười phá lên rồi khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Châu Thi Vũ
Vậy chị đi…không làm phiền đến cuộc sống của em nữa, chúc em hạnh phúc!
Vừa nói Châu Thi Vũ vừa mò mẫm lấy cây gậy, từng bước chậm chạp rời khỏi căn nhà.
Lúc nàng đi, Vương Dịch đã khụy xuống sàn nhà bật khóc nức nở, cô cắn chặt môi đến bật máu nhưng vẫn không được.
Vương Dịch
Em xin lỗi, xin lỗi..chị Châu Châu à..vì em đã nói ra những lời đó..xin lỗi vì đã làm chị tổn thương..
Bác Sĩ
Cô đã chắc chắn chưa?
Vương Dịch
Tôi chắc rồi thưa bác sĩ.
Bác Sĩ
Cô nghĩ kĩ lại đi, cô ấy có đáng để cô đánh đổi như thế không?
Vương Dịch cười, cô gật đầu chắc nịt rồi đáp:
Vương Dịch
Chị ấy xứng đáng!
Vương Dịch siết chặt tay, cô hít một hơi sâu rồi nói tiếp:
Vương Dịch
Chị ấy từ nhỏ chỉ sống cùng bà, đến tiền đi học cũng phải tự kiếm, đến năm tôi vào đại học thì gia đình tôi không may gặp tai nạn…và họ qua đời hết..
Vương Dịch
Lúc đó tôi vô cùng tuyệt vọng, rất nhìu lần tôi nghĩ đến việc tự tư nhưng Châu Châu luôn ở bên an ủi, yêu thương tôi. Không những thế, lúc tôi nghèo túng không có tiền để học tiếp nhưng....
Nói đến đây cô không kiềm được nước mắt, cô nức nở nói:
Vương Dịch
Nhưng chị ấy lại bỏ học vì tôi, chị ấy vì tôi mà phải làm hết việc này đến việc khác để có tiền trả học phí…nhưng kết quả lúc đang đi làm thì chị ấy lại gặp nạn và thành như thế này đây..
Châu Thi Vũ mở mắt ra lần nữa, nàng nhìn thấy trần nhà màu trắng, nàng thấy lại được rồi, nàng thấy được ánh sáng rồi!
Bác Sĩ
Cô tỉnh rồi sao? Cô thấy mắt mình như nào?
Châu Thi Vũ
Cảm ơn bác sĩ, tôi thấy lại được rồi.
Nàng sờ đôi mắt mới của mình..trong lòng bỗng nhói lên, đôi mắt này sao lại quen thuộc đến vậy chứ?
Châu Thi Vũ
Ai là người đã hiến giác mạc cho tôi vậy?Tôi có thể biết không bác sĩ?
Bác sĩ không trả lời chỉ lắc đầu rồi hỏi:
Bác Sĩ
Cô có hận người yêu của cô không?
Châu Thi Vũ sửng người, nàng trầm mặt hồi lâu rồi đáp:
Châu Thi Vũ
Không hận, lúc đó tôi chỉ là một kẻ mù, một kẻ vô tích sự, tôi không lo được cho em ấy mà ngược lại còn làm khổ em ấy, như vậy thì tôi ở lại làm gì? Tôi ra đi sẽ tốt cho em ấy…vì em ấy tôi có thể làm mọi thứ!
Vị bác sĩ thở dài rồi vỗ vai nàng vài cái, sau đó rời khỏi căn phòng.
Còn Châu Thi Vũ đưa tay lên xoa mắt mình rồi cười khổ.
Châu Thi Vũ
Nhất Nhất, chị nhìn thấy lại được rồi..liệu em có thể về bên chị không?
Châu Thi Vũ
Nhất Nhất..Vương Dịch à..thì ra em ở đây.
Châu Thi Vũ ôm một bó hoa đến rồi đặt vào phần mộ của cô.
Nàng quỳ xuống đưa tay chạm vào tấm hình khắc trên bia đá hờn trách:
Châu Thi Vũ
Nhất Nhất ngốc, em ngốc lắm em biết không?
Năm ấy khi trở về nhà, nàng lúc nào cũng ngắm mình trong gương, nàng luôn tự hỏi tại sao đôi mắt này lại trong sáng, lấp lánh như mắt của Vương Dịch thế?
Một dự cảm không lành dâng lên, Châu Thi Vũ bắt đầu tìm kiếm cô khắp nơi trong nhiều năm.
Rồi nàng trở lại bệnh viện, nàng quỳ gối xuống trước vị bác sĩ năm đó, hỏi có phải người hiến giác mạc cho mình là Vương Dịch hay không?
Lúc vị bác sĩ nói chính là cô thì lỗ tai Châu Thi Vũ như ù đi.
Châu Thi Vũ
Nhất Nhất à..hy vọng em ở trên đó có thể nhìn thấy chị…chị đã thực hiện được ước mơ của chúng ta rồi. Chị bây giờ đã trở thành nhà thiết kế thời trang, chị đã thiết kế cho em một bộ vest thật đẹp, chị thật muốn nhìn thấy em mặc nó rồi trở thành chồng của chị..
Châu Thi Vũ
Bây giờ chị có thể kiếm được rất nhiều tiền, chị có tất cả mọi thứ nhưng lại không có em bên cạnh. Nếu lúc đó chị mặt dày, vứt bỏ liêm sĩ để ở lại bên em thì có lẽ bây giờ chúng ta đã có một gia đình hạnh phúc rồi đúng không Vương Dịch?
Châu Thi Vũ gục đầu vào bia đá khóc nức nở, đôi vai nhỏ bé của nàng run rẩy từng cơn một.
Châu Thi Vũ
Nhất Nhất...chị nhớ em lắm! Kiếp này chị không lo lắng cho em được, kiếp này chị nợ em, nợ em cả đời, nợ em một hạnh phúc trọn vẹn...Thôi thì hẹn em ở một cuộc đời khác, lúc đó chị sẽ đến tìm em, chị sẽ bù đắp cho em...và xin em hãy nhớ rằng lúc nào Châu Thi Vũ cũng yêu Vương Dịch..!
Comments