[W Đệ Đệ] Xuyên Không Tôi Dính Phải Nữ Phụ Phản Diện
#3
Thời gian nhanh trôi qua, Nàng đã ở trong căn phòng cấp cứu ấy 7 tiếng rồi.
Nhưng sao chiếc đèn ấy vẫn mãi ở trạng thái màu đỏ và chưa có chút dấu hiệu nào của việc chuyển màu cả.
Người tài xế lo lắng bấu chặt hai tay vào nhau, ông sợ mình sẽ hại chết mất một cô gái trẻ nhắm chừng chỉ mới hai mươi.
Chiếc đèn lúc này mới dần từ từ mà chuyển thành màu xanh sau đó là cánh cửa cũng được mở toang ra, bác sĩ từ trong bước ra.
Người bác sĩ ấy lộ rõ vẻ buồn rầu trên gương mặt dù đã bị khẩu trang che lắp đi.
Người tài xế ấy ngước đầu lên rồi tức tốc chạy đến nâm chặt lấy bả vai của bác sĩ hớt hải nói.
:Người bên trong sao rồi bác sĩ?*Hơi kích động*
Người bác sĩ lặng im không nói gì chỉ lắc đầu rồi thở dài.
:Xin lỗi nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức!*Cúi người*
Người tài xế không tin được những gì mình đang nghe thấy, ông đã lỡ hại chết một sinh linh trên đời rồi.
Đôi chân ông lảo đảo, tay cũng chẳng còn sức mà buông lỏng khỏi người bác sĩ, gương mặt thẫn thờ hiện lên sự tội lỗi.
:Nhưng cũng đừng quá đau buồn vì theo như chúng tôi kiểm tra thì cô gái này đã mắc phải căn bệnh ung thư giai đoạn cuối.
:Nếu như ông không đâm cô ấy thì cũng chẳng lâu sau cô ấy cũng sẽ mất vì tâm bệnh mà thôi.
:Tai nạn này cũng phần nào đưa cô gái ấy thoát khỏi sự dày vò của bệnh tật.
:Nếu không còn việc gì nữa tôi xin phép đi trước, tôi còn có ca phẩu thuật.
:À vâng, cảm ơn bác sĩ vất vả cho cậu rồi.
:Không có gì, đó là nhiệm vụ của chúng tôi và cũng xin chia buồn với anh vì chúng tôi không thể cứu sống cô gái...
:Không cần, vì nhìn sơ qua tình trạng của cô bé ấy tôi cũng phần nào đoán ra được kết cục này rồi.
:Xin lỗi nhưng đến lúc tôi phải đi rồi.*Cúi người rồi nhanh chóng chạy đi*
Vài ngày sau người tài xế cũng tốt bụng mà lo an táng cho Vương Dịch, dù cho đã nghe những lời giải thích của người bác sĩ nhưng ông vẫn canh cánh trong lòng sự tội lỗi.
:Xin lỗi, cô bé.*Cúi người trước mộ Vương Dịch*
:Là ta có lỗi với con, mong con có thể an nghỉ.
Comments