Khi Bạch Nguyệt Quang Mỉm Cười
Chương 2
Cứ như thế, anh sống một cuộc đời vô định đến năm 26 tuổi.
Cuộc sống anh nhàm chán, chủ xoay quanh công việc.
Nhưng dường như anh không còn nhớ đến Lâm Tố Nhiên nữa.
Có cảm giác như bản thân hoàn thành nhiệm vụ, và đã thoát ra khỏi vai diễn.
Nhưng hôm nay, bầu trời âm u đến lạ.
Anh ngồi trong xe, ngửa đầu ra sau. Lắng nghe tiếng đài từ xe vọng lại.
"Hôm nay, tiểu thư Lâm Tố Nhiên và ngài Trần Minh Viễn chính thức là vợ chồng! Hãy đeo nhẫn cho nhau!"
Cùng với đó là tiếng vỗ tay và hò reo đầy sống động.
Khác hẳn với anh, tuyết rơi phủ lên cửa xe. Che đi đôi mắt tiều tụy ấy.
Anh mỉm cười chua xót, hóa ra anh vẫn thật để tâm.
Bỗng bên đường, chiếc xe tải mất phanh lao vào xe anh.
Tiếng kèn chói tai cùng âm thanh va chạm đồng thời vang lên.
Hôm ấy tuyết rơi đầy trời.
Ngày em cưới, cũng là ngày anh rời đi.
Trong không gian hư vô mờ mịt.
Tạ Thiên Hàn trôi nổi trong không trung, anh mở mắt.
Trước mắt anh là một cuốn sách dày.
Anh thất thần nhìn dòng chữ ấy.
Bìa cuốn sách ấy có tên "Chàng trai năm ấy tôi thương".
Cuốn sách ấy bỗng dưng mở ra, lật qua với tốc độ cực nhanh.
Tạ Thiên Hàn mở to mắt, ánh sáng vàng từ cuốn sách bắn thẳng qua mi tâm anh.
Đầu tháng 9, cái nóng của mùa hè vẫn còn đó.
Cơn gió nóng ngoài trời thổi tung màn cửa, khẽ chạm vào gương mặt của thiếu niên trên giường.
Tạ Thiên Hàn từ từ mở mắt.
Anh không có lập tức ngồi dậy mà thất thần nhìn trần nhà.
Nếu không, thì sao anh sẽ chỉ là một nhân vật phụ chứ.
Nếu không, cả thế giới này sao có thể là tiểu thuyết chứ.
Comments