Khi Bạch Nguyệt Quang Mỉm Cười
Chương 1
Mùa đông năm ấy tuyết rơi đầy trời.
Tuyết đọng lại trên hàng mi Lâm Tố Nhiên.
Càng làm nét đẹp của cô trở nên kiều diễm.
Chàng trai có vẻ mặt thâm tình, lại đẹp như tượng tạc đi kế bên cô gái nọ.
Bọn họ sánh vai đi trên tuyết.
Bỗng dưng chàng trai ấy dừng lại.
Đối diện họ là một người khác.
Trần Minh Viễn
Nhiên Nhiên, trời lạnh thật đấy. Về nhà thôi!
Người con gái đứng kế bên anh chạy về phía trước.
Bọn họ cười nói vui vẻ, thân mật ôm lấy nhau.
Lâm Tố Nhiên
Tạ Thiên Hàn, tạm biệt!
Bóng lưng hai người khuất dần, chỉ còn cậu đứng bơ vơ trong đêm tuyết lạnh buốt.
"Có lẽ đây là lần cuối tôi gặp em rồi."
"Em nói xem, nếu chúng ta cứ mãi đi trong tuyết. Liệu có hay không sẽ đi đến bạc đầu..."
Tạ Thiên Hàn nhìn món quà cuối mà mình chuẩn bị chưa kịp tặng cô.
Nước mắt lăn dài trên gò má cương nghị của anh.
Đi về nơi cách em nửa vòng trái đất.
Chưa bao giờ nghĩ bản thân có thể sẽ sống thiếu em.
Nhưng, ánh trăng tươi đẹp ấy vĩnh viễn không thuộc về anh.
Dù chỉ mới 18 tuổi, nhưng gương mặt của anh đã có nét trưởng thành nghiêm nghị.
Trước đây cứ ngỡ bản thân lạnh nhạt khó đoán, nhưng khi gặp cô lại hận không thể moi móc ruột gan mình cho cô.
Cô như mặt trời nhỏ, làm tan chảy băng tuyết lạnh lẽo đã bao bọc lấy anh.
Từng chút từng chút nắm lấy đầu quả tim anh.
Kiếp này, mày cũng chẳng thể yêu ai khác được nữa đâu.
Một câu nói cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.
Trong một cuộc gặp gỡ, sự xuất hiện của một người nào đó đã định sẵn là đến để tổn thương bạn.
Còn bạn, đã định sẵn sẽ buộc phải dùng tất thẩy của bản thân mà trao cho người đó.
Comments