Sau 9 Năm Tôi Vẫn Chỉ Thích Một Mình Em[ Ôn Dĩ Phàm×Tang Diên ]
Tang Đầu Bảng
Khi cả hai người chạm mắt nhau thì Ôn Dĩ Phàm liền ngại ngùng và quay mặt đi chỗ khác
Khi Tang Diên nhìn thấy chuyện này anh ấy chỉ mỉm cười và cứ nhìn về hướng của cô.
Lúc ấy cô đang ngại ngùng mà chạy về hướng bàn mà bạn đang ngồi đợi mình
Cô ấy vào lúc ấy chỉ mong là Tang Diên sẽ không để ý đến cô.
Ôn Dĩ Phàm
Hi vọng là cậu ấy sẽ không để ý đến mình..
Khi quay về bàn người bạn của cô ấy thấy cô có biểu hiện lạ liền hỏi.
Ai đó...
Cậu bị sao vậy Ôn Dĩ Phàm?
Ôn Dĩ Phàm
À..Không có gì đâu-..
Người bạn của cô với ánh mắt nghi ngờ liền hỏi.
Ai đó...
Nè cậu không sao thật chứ?
Trong đầu của bạn cô ấy liền lóe lên một suy nghĩ.
Ai đó...
Nè nè đừng nói là cậu thích ông chủ Tang nhé?
Ôn Dĩ Phàm bất ngờ đập mạnh tay của minh xuống bàn hét lớn.
Ôn Dĩ Phàm
TỚ KHÔNG THÍCH ANH TA !!
Khi cô nói những lời ấy vẻ mặt cô ấy hiện rõ một sự ngại ngùng không thể diễn tả được.
Khi cô nói xong câu nói ấy tất cả mọi người có mặt ở trong quán bar ấy đều dồn ánh mắt của họ vào cô.
Khi đó cô ấy nhận ra rằng mình đã lỡ nói quá to.
Cô ngại ngùng ấp úng nói câu xin lỗi.
Ôn Dĩ Phàm
/Mình hình như nói hơi to rồi.../
Ôn Dĩ Phàm
Xin lỗi mọi người không có gì đâu...
Cô quay ra hướng của bạn mình rồi nói.
Ôn Dĩ Phàm
Xin...Xin lỗi tớ hồi nãy nói hơi to tiếng-...
Ai đó...
À..Không sao đâu...
Ôn Dĩ Phàm
Cảm ơn tớ đi vệ sinh chút nhé.
Cô ấy với khuôn mặt ngại ngùng bước vào nhà vs.
Chỉ cách một bức tường có một người đang ngồi ngay gần bàn mà cô đang ngồi.
Hóa ra người đó là Tang Diên.Anh đã ngồi ở đó từ lúc cô xấu hổ chạy về phía bàn của mình.
Khi đó anh đã nhận ra cô.
Anh đã lén lút ngồi phía sau bàn của cô chỉ cách một bức tường để có thể nghe được cuộc trò chuyện khi ấy.
Lúc nghe cô nói không thích anh thì đôi mi của anh có hơi rũ xuống.
Có lẽ...Anh ta vẫn thích cô rất nhiều.
Ôn Dĩ Phàm
Ôi trời sao lúc đó mình lại đỏ mặt cơ chứ...
Ôn Dĩ Phàm
Mệt mỏi quá đi-...
Khi cô bước ra ngoài cô mới nhận ra chiếc áo của mình đã bị dính nước.
Có lẽ khi cô đang rửa tay nước đã vô tình làm ướt áo của cô.
Lúc cô đang bối rối không biết làm sao thì Tang Diên xuất hiện và đưa cho cô chiếc áo khoác của anh.
Tang Diên
/Đưa chiếc áo khoác ra/
Cô thấy vậy liền nhẹ nhàng từ chối.
Ôn Dĩ Phàm
À không cần đâu-...
Lúc ấy cô hi vọng rằng anh sẽ không nhận ra cô...
Ôn Dĩ Phàm
/Nói nhỏ/Hi vọng Tang Diên không nhận ra mình-...
Khi Tang Diên thấy cô từ chối anh liền kêu.
Tang Diên
Không sao đâu coi như là tôi cho cô mượn đi.
Ôn Dĩ Phàm ngại ngùng lấy chiếc áo từ tay anh cô vừa lấy xong thì Tang Diên đã quay người bỏ đi.
Lúc đó cô tính gọi anh lại để cảm ơn nhưng sợ không dám nói tên anh nên cô đã bịa đại một cái tên để gọi anh.
Ôn Dĩ Phàm
N...Này Tang Đầu Bảng!
Tang Diên giật mình ngó về hướng cô nói .
Tang Diên
Cô vừa gọi tôi sao?
Tang Diên
Tên Tang Đầu Bảng cũng hay đó chứ.
Tang Diên
Cô gọi tôi có việc gì sao?
Ôn Dĩ Phàm
Tôi chỉ muốn...Cảm ơn anh thôi...
Những anh cũng bình tĩnh lại.
Anh vừa đi về phía cô vừa nói.
Tang Diên
Sau bao nhiêu năm có lẽ em vẫn vậy nhỉ?
Miệng anh lúc ấy cười nhẹ và giọng nói cũng rất dịu dàng.
Khi nghe anh nói đến tên Ôn Sương Hàng cô liền sững sờ.
Cô không nghĩ rằng anh lại có thể nhớ tới cô sau chừng ấy năm.
Comments
vũtrụgalxy111
hay nha
2024-10-01
1
Aono Morimiya
Tác giả viết rất trẻ trung, cảm động quá! 🥰
2024-09-26
0