Những Câu Chuyện Lúc 5 Giờ
Phía đông Miêu Cương có một khu vực, bốn phía núi vây quanh, cây cối rậm rạp, từ xưa vốn có danh xưng "Lâm mộ". Là bởi vì ngoài khu vực này sinh trưởng một loại cây, gỗ rắn chắc dị thường, ngàn năm không mục nát, thời xưa quan to quyền quý thường lấy làm nguyên liệu chế tạo quan tài, dần dà, cây này gọi là mộ thụ. Mà thành trấn có nhiều loại gỗ này cũng được mọi người đặt tên là "Lâm mộ thành", trải qua ngàn năm lịch sử thay đổi, đến hiện đại, bởi vì chữ "Mộ” không tốt lành, liền đổi thành "Lâm trung thành".
Trần Kiên là một phóng viên báo lá cải, 24 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học đã tới tòa soạn báo này, tính ra cũng đã được hai năm.
Muốn nói, xã hội hiện tại, khắp nơi tràn ngập bóng dáng internet, di động, không gian sinh tồn của loại báo lá cải này đã bị chèn ép không thở nổi, cứ trông từ hoàn cảnh làm việc của bọn họ là có thể nhìn ra.
Trong ba tầng của một tòa nhà ống cũ kỹ, một căn phòng nhỏ chưa tới bốn mươi mét vuông, bức tường được "trang hoàng” bằng một màu trắng của vôi, xen lẫn chút ít màu của nấm mốc, mấy cái bàn gỗ thập niên 80, một cái quạt xoay có chút ố vàng, mấy cái phíc nước màu đỏ cũ kỹ.
Trong bốn chiếc máy tính bàn vẫn còn đang dùng Windows XP, chỉ có chút ít tài sản đáng thương này, tạo nên tòa soạn báo tên là "Tân Minh” này.
Cũng chính vì làm trong một toà soạn tồi tàn như vậy nên lương của anh cũng không cao đi đâu được. Với điều kiện như vậy thì việc anh chàng này vẫn còn là một thanh niên chưa vợ thì đó là điều hiển nhiên.
"Uy, Trần Kiên, ngày mai phải giao bản thảo đó, ngươi nếu lại không viết ra tin tức mà tổng biên tập yêu cầu thì lần này ta cũng không bảo vệ được ngươi!"
"Thiên ca, ta đã viết xong đề cương, ngươi xem trước thử xem!"
Trần Kiên đem mấy trang giấy A4 đưa cho hắn.
Mập mạp tên là Tần Minh Thiên, tên tuy rằng rất đẹp, nhưng dáng dấp của người này lại hoàn toàn trái ngược.
Trước không nói đến kiểu tóc trông không biết nên gọi là gì, chỉ riêng khuôn mặt nổi đầy trứng cá khiến cho toàn thân người ta không thoải mái, chòm râu có dài có ngắn, hơn nữa chiều cao không tới mét sáu lăm, đem hình thể hơn một tạ này trông vô cùng hài hước.
Dùng từ vừa lùn vừa mập để miêu tả hắn thì không còn gì chính xác hơn.
“Cái đề tài này còn... mẹ nó, không đúng! Cái quái gì vậy, chúng ta là phóng viên báo lá cải! Muốn là thu hút người đọc bằng các tin giật gân, vỉa hè cậu có hiểu không? Cái văn chương lịch sử kiêm phổ cập khoa học này của cậu ai biết xem chứ! Trách không được tổng biên tập luôn nhìn cậu khó chịu!”
Mập mạp tùy tiện liếc nhìn tiêu đề, vẻ mặt khinh thường nói với Trần Kiên.
"Ta cảm thấy cái này mộ thụ hẳn là vẫn còn tồn tại, đề cương bên trong nhắc tới nó phân bố cùng sinh trưởng hoàn cảnh, tuy rằng còn cần một ít khảo chứng, nhưng ta dám khẳng định nó nhất định không có tuyệt chủng!"
“Muốn viết tin tức hấp dẫn người khác, mặc kệ thật giả, chỉ cần làm cho người ta cảm thấy hứng thú, mua báo của chúng ta thì đều tốt.”
“Ngươi viết về tin tức, tình cảm của giới giải trí không được sao? Hoặc là viết scandal, nếu không ngươi biên soạn một câu chuyện kỳ lạ đều được, cái bài văn phổ cập khoa học, ngươi nghĩ ngươi đang làm tạp chí khoa học hay gì!”
"Nhưng mộ thụ này quả thật rất bí ẩn, huống hồ thành thị này của chúng ta trước đây cũng là dùng nó để đặt tên, ta cảm thấy hẳn là sẽ có rất nhiều độc giả thích tìm nguồn gốc tìm hiểu nó. Dù sao đây chính là dùng để làm quan tài, có dính dáng đến tà khí a!"
"Cậu cứ chờ ngày mai bị tổng biên tập giết chết đi!”
Mập mạp nói xong, cầm lấy bát mì dưa chua ăn ngấu nghiến, không thèm để ý đến Trần Kiên nữa.
Lúc này, đêm đã tối, bầu trời sương mù che khuất trăng sao, như là phủ lên một tầng vải mỏng, cơn gió đầu hạ nhẹ nhàng phất qua, làm cho văn phòng khô nóng không chịu nổi, thoáng thoải mái một chút.
"Lão hà tiện này cũng thật là, tốn chút tiền mua cái điều hòa có cái gì không tốt, mùa hè này, trong phòng nóng như cái lò ấp trứng, làm sao mà làm việc được đây!"
“Thiên ca, em về trước đây, ngày mai anh giúp em và tổng biên tập Tùng xin nghỉ, em muốn đến huyện Vọng Lâm tìm chút tư liệu thực tế, đơn xin nghỉ em để trên bàn anh ấy.”
Trần Kiên thản nhiên nói.
“Tìm tư liệu gì? Ngày mai là thứ sáu, cậu không giao bản thảo à?”
“Chờ em trở về đi, lần này nhất định sẽ viết ra bài báo khiến tổng biên tập hài lòng!”
"Ngươi chính là chưa thấy Hoàng Hà chưa đổ lệ, trừ phi tìm được mộ thụ, cho dù là một mảnh lá cây!”
Trần Kiên cũng không muốn lại cùng mập mạp kia phí nhiều mồm miệng, đeo balo lên, trực tiếp đi ra tòa soạn báo.
Updated 41 Episodes
Comments