[P2]Vạn Nhân Mê Tham Gia Show Hẹn Hò
Chương 42
Tác giả
Mình muốn thông báo cho mọi người biết rằng đây là phần 2 chính thức của bộ “Vạn nhân mê tham gia show hẹn hò”.
Tác giả
Thực ra để nói lí do vì sao mình lại tạo phần hai cho bộ truyện này và để phần 1 lại bỏ xó trong khi truyện mới được có 41 chương thì lí do cũng khó tả lắm.
Tác giả
Nếu các bạn có nhớ đợt app bị lỗi gần đây, thì trong thời gian đó mình đã làm mất cái acc viết truyện kia của mình☺️
Tác giả
Dù đã thử gửi mail khôi phục và nhắn với quản trị viên trên phở bò nhưng mình cũng phải chào thua vì con mangatoon ếu chịu nhả acc. Đã he đã he.
Tác giả
Thực ra khi mất acc, mình đã khá phân vân và nghĩ nhiều về vấn đề bộ truyện còn dang dở kia của mình sẽ ra sao. Mình cũng có suy nghĩ chắc thôi drop luôn chứ một chương viết nghìn chữ mà giờ viết tiếp thì cũng lười🥰
Tác giả
Và bộ truyện kia tình cờ lại đạt được độ hot cao nữa, nên giờ mà viết truyện mới mà flop chắc mình tự ái chớt.
Tác giả
Mình cũng có comment bằng acc phụ này vào bộ truyện kia về tình hình và thông báo có thể truyện sẽ bị drop để mọi người chuẩn bị tinh thần.
Tác giả
Nma nhìn lượt theo dõi acc này tăng dần và cả những comment mọi người để lại hóng mình viết tiếp thì lòng từ bi và nhân ái của mình cũng không nỡ để câu chuyện tình củm của Dương Meo bị dở dang vì 1 lí do lãng xẹt.
Tác giả
Nên thôi vẫn là nai lưng ra viết để trả kịp tiến độ 142 chương nữa cho các bạn đã tặng quà thoai. Mặc dù mình cũng chẳng biết viết truyện mới mấy babi đó có biết mò đến đây đọc tiếp khum. Nhưng thôi kệ các bạn, các bạn không tìm được thì do các bạn xui, hong phải do mình nhe👉👈
Nhật Dương đọc xong lá thư chương trình để lại cũng lôi chiếc menu trên bàn phòng ra nghiên cứu một hồi. Vừa giao lưu qua lại mấy câu qua camera, vừa thầm nghĩ giá của mấy món ăn ở đây đúng là không dành cho người mua, đắt lòi chành.
Khổng Nhật Dương
“May mình được ăn đồ ở đây free, nếu không chắc uống nước lã cầm hơi qua bữa.” *lật xem menu*
Chọn xong mấy món trông có vẻ ngon mắt để làm bữa trưa cho mình, Dương quyết định đi tắm trước khi xử lí bữa ăn đang đến. Nói lời chào tạm biệt với những vị khán giả thân yêu, cậu bước ngay vào phòng tắm để xử lí cơ thể có chút dính dớp sau một ngày bận rộn mua sắm. Để lại cả ngàn khán giả tiếc nuối vì không được theo cậu vào phòng tắm ngắm cảnh đẹp.
Khán giả đợi chán chê mê mỏi một hồi, than vãn đủ kiểu trong comment vì mãi chẳng thấy người kia xuất hiện sau cánh cửa phòng tắm. Ai dè vừa nói xong đã thấy ngoài cửa có tiếng bấm chuông, Dương Meo của chúng ta bước ra trong chiếc áo choàng ngủ tơ lụa màu xám nhạt, chiếc dây lưng được buộc hờ hững do vội vàng càng làm lộ ra làn da trắng nõn như sứ phía sau.
Khổng Nhật Dương
*mở cửa phòng* Anh mang đồ ăn đến sao ạ?
Ekip
Đồ ăn của khách mời Nhật Dương đây, chúc cậu ăn ngon miệng. *đẩy xe đồ ăn vào cho cậu*
Khổng Nhật Dương
Em cám ơn ạ. *hơi hào hứng vì có đồ ăn*
Khổng Nhật Dương
*ngồi vào bàn đặt mấy đĩa đồ ăn lên* Mình bắt đầu ăn đây~ Chúc mọi người bữa trưa ngon miệng nè. *cười với camera, cầm đũa lên ăn*
Khổng Nhật Dương
*bật ti vi lên* Mình ở một mình thôi nên bật ti vi lên cho có không khí ăn cơm cho ngon nha mọi người.
[Ơ Dương Meo đi tắm rồi.]
[Noooo chưa gì ảnh đã lại lặn mất tăm rồi. Muốn nói chuyện tiếppp.]
[Chời ơi sao ảnh tắm lâu dữ vậy…]
[Bình thường mèo ghét nước lắm mà sau con mèo lông đỏ này tắm lâu vị, mèo đột biến hả các mom.]
[Ủa chuông cửa kìa, có đồ ăn!! Thể nào Dương Meo cũng phải bước ra.]
[Vaicut cảnh tượng trăm năm có một…]
[Dm rù quyến!!! Chắc chắn là Dương Meo cố tình rù quyến chúng ta bằng sắc đẹp nàyyyy.]
[Aaaaaa mẫn nhi mặc áo tắm!!!!! Ditme nó thơm phức.]
[Má ơi mình đẹp mà tâm hồn ăn uống của mình cũng phong phú ghê. Ảnh gọi quá trời.]
[Dương Meo anh đâu có một mình đâu, anh quên tụi tui rồi àaaa.]
Xử lí bữa trưa xong thì cũng cỡ gần 2 giờ chiều. Nhật Dương vỗ vỗ cái bụng nhỏ hơi phình lên của mình, đang nghĩ ngợi xem có nên vác xác đi tìm mọi người không.
Khổng Nhật Dương
“Ăn no xong buồn ngủ ghê. Đúng là căng da bụng chùng da mắt. Nhưng mà giờ không đi tìm những người khác thì chả nhẽ lại để khán giả xem mình ngủ. Thôi làm chú ong chăm chỉ vậy.” *đứng dậy bước ra khỏi cửa*
Khổng Nhật Dương
“Chớt, quên thay đồ rồi…” *nhìn xuống cái áo ngủ mình đang mặc* “thôi vậy, chắc cũng không ai để ý đâu.”
Khổng Nhật Dương
Chắc mình cũng phải đi tìm những người còn lại để nhập hội thôi mọi người ạ. *cười cười với cam*
[Ê ảnh mặc nguyên dị xuống tìm mấy người khác luôn hả…]
[Adu vip các khách mời khác chuẩn bị tới công chuyện với mĩ nhân tóc đỏ.]
Khổng Nhật Dương
Trong thư ekip có bảo khu vực tầng 1 sẽ có chỗ giải trí, chắc giờ mọi người đang ở đấy rồi. Mấy phòng còn lại trên hành lang này thấy cũng im im, chắc giờ không còn ai ở đây ngoài mình với mọi người hết. *đi xuống tầng 1*
Đặt chân xuống khu vực sảnh tầng 1 hồi nãy Dương vừa mới gặp Vĩ, cậu nhìn theo bảng chỉ dẫn mà lựa chọn bước về khu vực hành lang bên phải. Đúng như dự đoán, càng tiến gần về phía khu vực sảnh nhỏ bên phải con tàu, tiếng nói chuyện rôm rả càng nghe rõ dần.
Khổng Nhật Dương
“Ái chà… hình như mình nghe thấy giọng nhóc Vĩ với Hoàng là nhiều nè. À… còn cả giọng tên ngốc Louis nữa thì phải.” *buồn cười*
Khổng Nhật Dương
*đẩy cánh cửa kính mờ dẫn vào sảnh trò chơi* Chắc tôi đến muộn rồi nhỉ?
Ai nấy vừa nghe thấy tiếng mở cửa cũng theo bản năng nhìn ra cửa. Vừa thấy bóng dáng người thương, một vài người hào hứng trong lòng hẳn lên. Chỉ có Hoàng là gương mặt biểu hiện hồ hởi hẳn ra.
Nhưng mà mấy người trong phòng cũng nhận ra, bộ đồ Dương mặc có gì đó thú vị. Giờ thì ai cũng dán mắt lên cậu, ánh nhìn lộ liễu đến mức Dương cảm nhận được bọn họ như muốn thông qua ánh mắt nhìn xuyên qua cái áo choàng tắm này để nhìn thấu cậu.
Khổng Nhật Dương
“Quên mất mình không nên ăn mặc thế này trước mấy tên ngốc háo sức này mà.” *cười khổ trong lòng*
Trần Ôn Hoàng
Anh Dương! Bộ đồ anh mặc… *ngại ngùng tiến về phía cậu*
Khổng Nhật Dương
À tại nãy trước khi ăn trưa thấy nóng nực quá nên anh tắm qua một chút cho sạch. Chắc lần đầu em thấy anh mặc như này nhỉ? *vuốt tóc mỉm cười với Hoàng*
Trần Ôn Hoàng
D-dạ!! *mặt đỏ ửng*
Trần Ôn Hoàng
“Aizzz chớt tiệtttt!!! Anh ơi anh làm như này làm sao em chịu nổi đâyyyy! Má ơi quyến rũ chớt ngườiiii!”
Trần Ôn Hoàng
“Nhưng mà nếu mình được thấy anh ấy trong bộ dạng này thì tức là những người khác cũng được nhìn…” *khó chịu liếc nhìn về phía mấy người kia*
Elias Clinton
Bé cưng~ em mặc như này là muốn quyến rũ chồng em sao?
Elias Clinton
“Bé mèo hư hỏng. Em muốn lũ đàn ông ở đây đều biết em sexy như nào sao?”
Đặng Đình Phong
“Áo ngủ màu xám nhạt hợp với em ấy thật…” *nhìn cậu chăm chú* “nếu em ấy mặc áo choàng ngủ của mình chắc sẽ đẹp hơn nữa…” *cụp mắt*
Vũ Thanh Tùng
“Cậu ta đúng là biết cách quyến rũ người khác rơi vào bẫy tình chết đi được.” *híp mắt* “ngon nghẻ thật.” *liếm môi*
Trịnh Gia Tuấn[Louis]
Aaaa!!!! C-cái tên ngốc này!! Anh nghĩ đây là đ-đ-đâu vậy hảaa??? Ạdovsndodig-điên mất thôii!!!! Ghóbeekgkvbdlfnfmd’m *mặt bốc khói hét ầm lên mất kiểm soát nhận thức chỉ vào mặt Dương*
Khổng Nhật Dương
“Tên nhóc này lại bị sao nữa rồi…” *giật giật khóe miệng*
Nguyễn Khôi Vĩ
“Quả không hổ danh là anh Dương, chỉ cần một nụ cười lẫn một bộ quần áo cũng đủ để khiến bao người đổ gục rồi. Anh là yêu nghiệt sao?” *cười khổ*
Nguyễn Khôi Vĩ
“Haizz, có vẻ sức hút của anh khó cưỡng lại hơn em nghĩ.” *nhìn Dương*
Giáp Kỳ An[Kayz]
Làm trò gì vậy chứ… đồ ngốc quyến rũ… *vành tai ửng hồng cố gắng nhìn sang chỗ khác nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn lại Dương*
Tác giả
2/3 cho @✨Hành✨ khôm biết còn nhớ nợ của mình hong
Tác giả
Cập nhật tổng thiệt hại: 9/150 chương💩
Comments
𝑖𝑢𝑜𝑡𝑝𝑝𓆩🦑💗𓆪
cái gì cái hì, cho xem ảnh mới biết đc chứ😉
2025-01-09
2
.
éc éc tìm được p2 rùi thề hồi trước mê. bộ này vaizz h mới có tg xem nì
2025-03-11
0
Nhinh Nhinh
tui nhớ bà quá
mong bà ra nhiều chap hơnnnn
2025-02-06
0