[Chihyeon/Chiyeon-Trọng Sinh] Mùa Xuân Đến, Hoa Lại Nở
Mùa xuân đến, hoa lại nở
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
"Mình đã trọng sinh sao?"
Lý Lạp Tha - Cô
*nhìn nàng* Giờ mình uống thuốc được chưa nào?
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*gật đầu*
Lý Lạp Tha - Cô
*cười* Vậy chị uống đi, để em đi lấy bát thìa cho chị ăn sáng
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
...
Lý Lạp Tha cầm hộp cháo lên đi ra khỏi phòng, nàng đưa ánh mắt đầy tâm tư nhìn theo lối cô đi
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Sao lại có chuyện khó tin như thế xảy ra chứ?
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Nhưng nếu là thật...thì mình không thể làm uổng phí cơ hội này được
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*nắm chặt gói thuốc*
Lúc trước là do nàng suy nghĩ non dại, được Lạp Tha chăm sóc trong viện mấy ngày đã liền cảm nắng, từ kiên quyết không thích cô lại thành ra đổ đứ đừ
Ở lần này, nàng tự hứa với bản thân không thể để lịch sự lặp lại
Lý Lạp Tha - Cô
*đi vào+cầm bát cháo* Chị uống thuốc chưa?
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*nhìn xuống tay mình* À...tôi không biết nước để ở đâu nên chưa uống được
Lý Lạp Tha - Cô
*mỉm cười+đặt bát cháo xuống bàn* để em đi lấy
Lý Lạp Tha - Cô
*đưa cho nàng*
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*nhận lấy* Tôi cảm ơn
Lý Lạp Tha - Cô
Chị thấy sao rồi? Ổn chứ?
Lý Lạp Tha - Cô
Bác sĩ bảo ngày mai là ra viện được rồi nên em hỏi lại xem chị có cần ở thêm mấy ngày nữa không
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Ổn cả mà, cho tôi ra viện càng sớm càng tốt
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Ở trong này bí bách khó chịu lắm
Lý Lạp Tha - Cô
Rồi rồi, chị cứ yên tâm nhé
Lý Lạp Tha - Cô
À..quên mất, chị đói chưa
Lý Lạp Tha - Cô
Em mua đồ ăn sáng muộn quá
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*nhìn cô*
Lý Lạp Tha - Cô
*ngồi xuống cạnh giường*
Lý Lạp Tha - Cô
Để em bón nhé
Lý Lạp Tha - Cô
*cầm bát cháo lên*
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
T-tôi tự ăn được
Lý Lạp Tha - Cô
*hơi nhíu mày* Chị đang ốm mà, sao em có thể để chị tự làm được
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Ốm chứ đâu bị cụt tay?
Lý Lạp Tha - Cô
Được rồi, chị tự ăn đi cũng được *đưa bát cháo cho nàng*
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*cầm lấy*
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Thế cho nhanh *bắt đầu ăn*
Trong lúc nàng ăn, cô chẳng nói thêm câu nào nữa, chỉ tập trung nhìn nàng xúc từng thìa một, thỉnh thoảng lại cười ngốc. Không may, nàng đã nhìn thấy toàn bộ cảnh này
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*sặc* Hụ...hụ
Lý Lạp Tha - Cô
*xoa lưng nàng+hoảng* Ch-chị không sao chứ?
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*đẩy tay cô ra* Tôi ổn
Lý Lạp Tha - Cô
"Sao mình cảm giác cô ta cứ khác khác ấy nhỉ, không giống như vừa mới mở lòng với mình"
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*nhíu mày* Lần sau đừng làm mấy hành động đấy, tôi không thích ai đụng vào người tôi đâu
Lý Lạp Tha - Cô
*hơi cuộn tay* Vâng..
Lý Lạp Tha - Cô
"Không thích cái gì chứ, vì hôn ước nên tôi đang cố gồng để dụ cô đồng ý đây, mau chóng nói 'có' đi chứ."
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*phủi tay mình* "Dơ bẩn..."
Lý Lạp Tha - Cô
*cau mày* "Phủi tay sao?"
Lý Lạp Tha - Cô
*bắt lấy tay nàng+kéo lại*
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Tên điên này, thả ra *cựa quậy*
Lý Lạp Tha - Cô
Hôm nay tôi nhịn cô quá đủ rồi, hành động phủi tay vừa rồi là sao hả?
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Ý kiến gì? *cười nhẹ* Tôi phủi tay vì cô bẩn chứ sao
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Sao? Lộ bản chất thật rồi đấy hả?
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*tháo tay cô ra* Đối với tôi cho tốt, mẹ cô quý tôi lắm đấy
Lý Lạp Tha - Cô
Nếu cô nói thế tại sao không đồng ý hôn ước đó đi?
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Cô cũng đâu thích cái hôn ước đó
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Cứ muốn tôi đồng ý nó làm gì
Lý Lạp Tha - Cô
Công ty nhà cô đang trên bờ vực phá sản, cô còn mạnh miệng như vậy?
Lý Lạp Tha - Cô
Nếu không có công ty nhà tôi thì...
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Để tôi nghe máy đã
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
�: Alo ạ?
Trịnh Lý Tháp - LP
�: May quá...nhà ta thoát nạn rồi em ơi, Cảnh Nghi đã giúp nhà ta
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
�: Thật sao ạ? *rạng rỡ*
Lý Lạp Tha - Cô
*nheo mày*
Trịnh Lý Tháp - LP
�:*cười* Đúng là phép màu..
Trịnh Lý Tháp - LP
�: Cảnh Nghi chuẩn bị đến đón em về nhà rồi đấy, em xem bảo cả Lạp Tha đi cùng nữa
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
�: *xụ mặt* Nhưng..em không thích cô ta
Trịnh Lý Tháp - LP
�: Chị không biết, em cứ bảo con bé đến đây cho chị
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*bực bội+khoanh tay lại* Phiền thật đấy..
Lý Lạp Tha - Cô
Để tôi nói tiếp
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Khỏi, Cảnh Nghi đã giúp nhà tôi rồi, tôi nghĩ ta cũng không cần phải hoàn thành cái hôn ước đó
Lý Lạp Tha - Cô
*nhìn ra* Vào đi
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*nhìn*
Trần Cảnh Nghi - Anh
*bước vào*
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Aaa, Cảnh Nghi *chạy xuống+ôm anh*
Trần Cảnh Nghi - Anh
*xoa đầu nàng* Khỏe chưa Nhã Huyền
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*rời ra* Tớ khỏe rồi
Trần Cảnh Nghi - Anh
*cười* Vậy để tớ sắp xếp đồ cho cậu rồi ta về nhà
Lý Lạp Tha - Cô
*đứng dậy* "ta" sao? Tôi vẫn còn ở trong phòng đấy nhé
Trần Cảnh Nghi - Anh
*nhếch mép+nhìn sang* Chị Lý Tháp bảo cô cũng về chung với chúng tôi cho vui
Lý Lạp Tha - Cô
*cười bực* Cái nhếch mép đó là sao vậy Trần thiếu gia?
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*thở dài*
Trần Cảnh Nghi - Anh
*nhún vai* Không biết, nhưng cứ nhìn thấy mặt cô là tôi lại muốn cười như vậy
Lý Lạp Tha - Cô
Hais, cái tên này...*sắn tay áo lên*
Trần Cảnh Nghi - Anh
*cuộn tròn tay lại* Sao muốn gì hả?
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Hai người thôi đi, tôi muốn về nhà
Trần Cảnh Nghi - Anh
*đảo lưỡi* Không dây với cô nữa, đồ du côn
Lý Lạp Tha - Cô
*nghiến răng* Yah?
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
THÔI NGAY
Trần Cảnh Nghi - Anh
*lườm cô+rời đi*
Lý Lạp Tha - Cô
Đúng là xui xẻo
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
*nhìn cô* Cô có đi không, hay không đi? Tôi lại mừng quá
Lý Lạp Tha - Cô
*cười khẩy* Chị dâu gọi tất nhiên là phải đi rồi
Trịnh Nhã Huyền - Nàng
Đừng tùy tiện *rời đi*
Lý Lạp Tha - Cô
*nhìn theo* Đột nhiên tôi lại thấy cô khá thú vị
Lý Lạp Tha - Cô
Haiz...mình bị sao vậy chứ *cười nhẹ*
Lý Lạp Tha - Cô
Yah! Đợi tôi với *đuổi theo nàng*
Comments