Đúng, tôi bị điên nên mới đi yêu một người lớn tuổi hơn mình 5 tuổi.
Phương Anh.
Điên rồi, tôi chính là đang phát điên đấy.
Minh Thành kiên nhẫn nắm lấy tay bàn tay lạnh ngắt kia, cố trấn tĩnh an ủi cô gái đang xù lông ấy.
Khác với sự điềm tĩnh của Minh Thành, Phương Anh thật sự đang phát điên như lời cô nói. Cô vùng vẫy cố thoát khỏi cái nắm tay của anh.
Minh Thành.
Ai chọc em?
Phương Anh.
Không ai chọc.
Phương Anh.
Anh có hiểu những gì tôi nói không?
Phương Anh.
CHIA TAY. CHÚNG TA TỪ GIỜ COI NHƯ KHÔNG QUEN BIẾT.
Minh Thành.
Đừng nổi khùng nữa.
Phương Anh.
( Ôm người con gái khác giờ anh hét vào mặt tôi là nổi khùng.?!)
Phương Anh.
Minh Thành, anh là thằng đểu.
Phương Anh.
Tôi ghét anh cực kì, cực kì ghét anh.
Phương Anh giật mạnh bàn tay ra khỏi sự kiểm soát của Minh Thành. Cô chạy nhanh về phía trước không hề ngoảnh mặt lại mặc cho người phía sau đang tức giận yêu cầu cô quay lại.
Minh Thành.
Phương Anh.
Minh Thành.
Em quay lại đây cho tôi.
Minh Thành.
Mẹ kiếp.
Minh Thành biết rõ tính tình của Phương Anh, nếu bây giờ anh đuổi theo thì sự cứng đầu cùng với cái tính tức giận kia sẽ chẳng hề vơi đi mà còn nhân đôi thêm.
Tính cách của Phương Anh rất cứng đầu.
Minh Thành đưa tay xoa xoa thái dương, gọi điện thoại cho trợ lí phía dưới của anh.
Minh Thành.
Cậu đi tìm hiểu xem hôm nay Phương Anh đã gặp và tiếp xúc với ai.
Minh Thành.
Thời gian của cậu là hai tiếng.
" Tút."
Minh Thành.
Thỏ con, em chạy đi đâu rồi.
Phương Anh đi trên đường miệng không ngừng chửi tên người yêu.
Phương Anh.
Minh Thành, anh là đồ đểu.
Phương Anh.
Đồ bắt cá hai tay.
Phương Anh.
Giờ mà có ông bụt xuất hiện, tôi sẽ ước cậu nhỏ của anh biến mất khỏi thế gian. Tên khốn!!
Comments