Chương 3: Hang Cọp (1)

Lý Lạc nhìn theo Yến Vũ đang đứng ở bên bàn, tay hắn cầm súng lên rồi nạp đầy đạn vào bên trong. Cô bỗng nhiên thấy sống lưng mình toát mồ hôi lạnh, định nói gì đó nhưng rồi chỉ biết im lặng mà nhìn.

Hắn quay người sang trông thấy biểu cảm sợ hãi của cô, nhìn chằm chằm cô chừng vài giây rồi gọi đàn em vào.

“A Thủ!”

Một người mặc âu phục đen chạy vào bên trong cúi đầu.

“Ông chủ cho gọi tôi?”

“Cử thêm người đi cùng tôi đến chỗ của Chim Ưng, và cả người ở lại Thần Doanh.”

Nói đến việc cử người ở lại trông chừng Thần Doanh, hắn lại liếc mắt nhìn về phía Lý Lạc.

Dĩ nhiên ngoài việc đây là căn cứ của hắn, bất kì ai cũng không được quyền xâm phạm thì vẫn có chút thương xót cho cô. Dẫu sao thì với một số trường hợp, hắn vẫn biết thế nào gọi là thương hoa tiếc ngọc.

Bóng lưng Yến Vũ nhanh chóng rời khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại, tên đàn em được gọi là A Thủ kia cũng ra ngoài.

Lý Lạc ở trong phòng một mình mới dễ thở hơn một chút, lập tức xuống giường chạy đến cửa sổ xem.

Dưới khoảng sân rộng là một đoàn xe hơi màu đen tầm 2-3 chiếc, đèn hai bên sân sáng rực. Yến Vũ đi giữa khoảng sân, mặc áo sơ mi trắng vừa được đàn em chạy theo khoác thêm áo ngoài.

Tuy hắn và đám đàn em đều mặc âu phục giống nhau, nhưng khí chất lạnh lẽo kia lại không thể lẫn đi đâu được.

“Ông chủ! Đích thân đi như vậy nguy hiểm lắm!”

Thân tín của Yến Vũ là một chàng trai trạc tuổi Lý Lạc, đeo kính gọng trắng và có mái tóc nâu vàng. Cậu ta được hắn cứu về trong một đám người bị bắt qua biên giới để bóc lột sức lao động.

Vu Kỳ cảm thấy chuyện lần này không ổn, không muốn Yến Vũ đích thân nhúng tay vào nên mới ra tay ngăn cản.

“Chi bằng để tôi đi!”

Yến Vũ biết rõ tính cách của Vu Kỳ, luôn xung phong đứng đầu gió để bảo vệ an toàn cho hắn.

“Người của chúng ta ở đó thiệt hại nhiều không?“

Vu Kỳ hơi nhíu mày lắc đầu, tiện thể đưa tay chỉnh lại gọng kính.

“Chỉ khoảng 10 người hơn thôi, tôi đã cho người giám sát tình hình ở đó rồi. Ông chủ! Ở Thần Doanh vẫn còn nhiều việc phải giải quyết, nên cứ để tôi đi!”

Yến Vũ vô thức ngước nhìn lên cửa sổ, nơi căn phòng mà Lý Lạc đang ở trong đó. Khoảnh khắc hắn vừa nhìn lên, cô liền nhanh chân quay lưng chạy về giường.

Hắn nhìn Vu Kỳ, gật đầu nói.

“Được! Đi nhanh về nhanh!”

Mỗi khi cậu ta đích thân thay mặt ra ngoài giải quyết rắc rối, hắn luôn nói như vậy. Trong câu nói ấy, hàm ý chính là muốn cậu ta có thể an toàn trở về.

Đối với Yến Vũ mà nói, nơi hắn đang đứng là đỉnh cao, nhưng dưới chân chính là vực thẩm. Bên cạnh có được bao nhiêu người trung thành khí khái, thì cứ cố gắng trân trọng và bồi dưỡng.

Vì không còn vướng bận chuyện ở bìa rừng, nên Yến Vũ trở lại căn phòng nơi mà Lý Lạc đang ở.

Nhưng nào ngờ, lúc cửa vừa mở ra thì đã không thấy người đâu. Hắn nhíu mày, tối sầm mặt mà bước vội đến chỗ cửa sổ.

Cửa này nhìn xuống dưới là thấy được khoảng sân rộng trước Thần Doanh, cũng là nơi hắn vừa tập trung đàn em khi nãy. Không lí nào, một người muốn chạy trốn như cô lại để hắn phát hiện.

Yến Vũ hướng mắt về phía cửa phòng tắm đang đóng, bước nhanh tới rồi gõ cửa.

“Mở cửa!”

Lý Lạc quả thật đang ở bên trong này. Vì trong đầu cứ liên tục hiện lên những hình ảnh mơ hồ giữa lúc nhỏ và hiện tại.

Chúng khiến cô đau đầu lẫn sợ hãi.

“Mở cửa!”

Yến Vũ vừa gọi vừa đập cửa, tay còn liên tục xoay nắm đấm cửa nhưng không được. Hắn biết cô ở bên trong này, nhưng không nhìn được hành tung nên có chút nóng ruột.

“Mở cửa ra!”

Hắn mất kiên nhẫn mà bắt đầu lớn tiếng, một phát vung chân đạp cửa phòng tắm khiến nó bật ra, nắm đấm cửa bị lỏng mất.

Lý Lạc ngước lên, gương mặt hốt hoảng lẫn sợ hãi của cô khiến hắn khựng lại.

Hắn không phải quân tử, vậy nên người có vẻ non nớt ngây dại như cô lại chính là thứ khiến hắn tò mò.

Bước đến gần rồi ngồi xuống bên cạnh, Yến Vũ đưa tay ra chạm lên cánh tay trắng nõn của cô.

“Có chuyện gì? Sao lại vào trong đây?”

Lý Lạc lắc đầu rồi lại vùi mặt xuống đầu gối mà nức nở. Cô sợ hãi mọi thứ xung quanh mình, sợ hãi trước những người có trái tim lạnh lẽo không có tình yêu.

Yến Vũ dần dần dịu lại, cứ như muốn dùng chút gì đó mà hắn chưa từng thể hiện với ai để đối với Lý Lạc.

“Đừng sợ! Ra đây đi!”

Cô lắc đầu, giọng nhỏ đứt quãng vì tiếng nấc.

“Không. Anh có súng. Anh sẽ giết tôi.”

Hắn cười một tiếng.

“Nghĩ bừa! Tôi không tuỳ tiện như vậy, nhất là đối với phụ nữ!”

Không đợi Lý Lạc nhúc nhích, hắn đã tiến tới giữ hai cánh tay cô để kéo cô đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi dẹp yên đám người của Chim Ưng tại bìa rừng, Vu Kỳ dẫn theo số đàn em lành lặn về lại Thần Doanh, sau đó cho thêm chi viện đến đưa đám người bị thương đi trị.

Cậu ta làm việc cho Yến Vũ luôn tính toán kĩ càng, vậy nên hắn chưa từng nghi ngờ cũng không cần báo cáo.

Lúc vừa về Thần Doanh, ngay tại đại sảnh lớn thì Vu Kỳ đã bắt gặp Lý Lạc.

Cậu ta đứng khựng tại chỗ, hơi nhíu mày nhìn cô. Mà cô lúc này, đang ngồi trên ghế sô pha đỏ nhung ăn trái cây ướp lạnh.

Lúc thấy Vu Kỳ, cô cũng giật mình mà lập tức buông chùm nho xanh xuống rồi đứng lên.

“Anh…”

“Cô muốn hỏi tôi là ai, trong khi cô mới là người ngoài Thần Doanh à?”

Trái với sự hào hoa phong nhã của Yến Vũ, Vu Kỳ rất thẳng tính lại không sợ mất lòng. Dù trước mặt có là một cô gái liễu yếu đào tơ, cậu ta cũng không nương tình mà buông lời đao kiếm.

“Tôi… tôi xin lỗi! Chỉ là tôi…”

“Vu Kỳ!”

Còn đang muốn đôi co qua lại, thì Yến Vũ đi từ trên lầu xuống gọi tên cậu ta. Hắn tiến tới đứng ở trước mặt Lý Lạc, tạm thời không nhắc đến cô mà vẫn ưu tiên cho công việc.

“Giải quyết sao rồi? Đã ổn chưa?”

Cậu ta gật đầu.

“Đều xong cả rồi thưa ông chủ.”

Yến Vũ nhìn Vu Kỳ qua một lượt rồi lại hỏi.

“Còn cậu?”

“Tôi không sao. Cảm ơn ông chủ đã quan tâm.”

Sau khi đã xong chuyện của Chim Ưng, cậu ta mới liếc mắt nhìn về phía cô gái ở sau lưng ông chủ của mình. Trông không giống như đang giả vờ, mà cô thật sự có chút gì đó ngây dại lẫn sợ hãi.

Vu Kỳ xưa nay là người không xen vào chuyện riêng tư của ông chủ, nên dù lòng có muôn vàn câu hỏi cũng không hé răng nửa lời.

Yến Vũ nhìn sang Lý Lạc, không biết hắn đang nghĩ ngợi hay tính toán những gì trong đầu mà lại ra lệnh.

“Gọi người đến dọn một phòng cho người này giúp tôi.”

Vu Kỳ sững sờ vài giây. Từ lúc cậu ta bước chân vào Thần Doanh đến bây giờ, đã từng nghe qua nơi này là “cung điện” của Yến Vũ, cũng là nơi để hắn bàn chuyện làm ăn. Việc để một cô gái ở lại nơi đây là điều hắn chưa từng làm.

“Dạ!”

Nhưng cậu ta không tiện lên tiếng hỏi thẳng, mà vẫn gật đầu nhanh chóng làm theo lệnh của Yến Vũ. Lát sau, người giúp việc ở Thần Doanh đã dọn cho Lý Lạc một căn phòng.

_______

Hot

Comments

Huơng lùn

Huơng lùn

ê đg cho qc đc ko chứ tụ nhiên đg lươys xong qc

2025-03-13

0

Rubi

Rubi

Sét đánh trúng con ♥️ông na9 rồi 🤣

2025-03-13

0

Ngọc Trang

Ngọc Trang

Chưa từng thì bây giờ có nha a, vì c là 1 ngoại lệ của a YV đó

2024-10-27

8

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nơi Buôn Người
2 Chương 2: Là Hoạ Hay Phúc?
3 Chương 3: Hang Cọp (1)
4 Chương 4: Hang Cọp (2)
5 Chương 5: Hang Cọp (3)
6 Chương 6: Hang Cọp (4)
7 Chương 7: Hang Cọp (5)
8 Chương 8: Hang Cọp (6)
9 Chương 9: Hang Cọp (7)
10 Chương 10: Không Thể Quên
11 Chương 11: Đôi Bên Có Lợi
12 Chương 12: Cục Cưng Của Yến Tổng
13 Chương 13: Ánh Nhìn Cưng Chiều
14 Chương 14: Sao Không Cứng Rắn?
15 Chương 15: Một Năm Sau
16 Chương 16: Lạnh Nhạt
17 Chương 17: Lật Bài Ngửa (1)
18 Chương 18: Lật Bài Ngửa (2)
19 Chương 19: Chưa Từng Sao?
20 Chương 20: Tia Hi Vọng
21 Chương 21: Trao Hi Vọng
22 Chương 22: Nghe Tiếng Lòng
23 Chương 23: Thật Tốt
24 Chương 24: Xin Lỗi! Lạc Lạc!
25 Chương 25: Rất Nhiều Điều
26 Chương 26: Lòng Mềm Mại
27 Chương 27: Tất Cả
28 Chương 28: Ơn Nặng Hơn Núi
29 Chương 29: Quá Khứ Lạnh (1)
30 Chương 30: Quá Khứ Lạnh (2)
31 Chương 31: Chỉ Có Anh
32 Chương 32: Đêm Tình
33 Chương 33: Bí Mật Chôn Dưới Mồ Sâu
34 Chương 34: Chỉ Có Em
35 Chương 35: Đã Từng Trông Chờ
36 Chương 36: Anh Chỉ Yêu Em
37 Chương 37: Lật Tẩy
38 Chương 38: Vết Thương Chí Mạng
39 Chương 39: Trời Không Nắng
40 Chương 40: Trầm Ngâm
41 Chương 41: Gặp Người Không Đội Trời Chung
42 Chương 42: Khó Xử
43 Chương 43: Không Có Người Ngoài
44 Chương 44: Tình Ca Biển Và Dải Ngân Hà
45 Chương 45: Là Người Đó?
46 Chương 46: Người Quen Cũ
47 Chương 47: Không Thoải Mái
48 Chương 48: Bằng Mọi Giá
49 Chương 49: Quá Yêu Nên Kiểm Soát?
50 Chương 50: Lộ Diện
51 Chương 51: Là Như Vậy Sao?
52 Chương 52: Nếu Phải Chọn?
53 Chương 53: Không Thể Như Vậy
54 Chương 54: Báo Tin Nhìn Nhận
55 Chương 55: Xin Em!
56 Chương 56: Gặp Nhau Đi!
57 Chương 57: Lá Rụng Về Cội
58 Chương 58: Đánh Giá Thấp
59 Chương 59: Hãy Hiểu Cho Em
60 Chương 60: Đi Cờ (1)
61 Chương 61: Đi Cờ (2)
62 Chương 62: Đi Cờ (3)
63 Chương 63: Đi Cờ (4)
64 Chương 64: Hạ Bàn Cờ
65 Chương 65: Đau Chết Mất
66 Chương 66: Diễn Kịch (1)
67 Chương 67: Diễn Kịch (2)
68 Chương 68: Diễn Kịch (3)
69 Chương 69: Diễn Kịch (4)
70 Chương 70: Yêu Là Cho Hết Đi
71 Chương 71: Hạ Màn (1)
72 Chương 72: Hạ Màn (2)
73 Chương 73: Hồi Kết
74 Chương 74: Đã Làm Được Rồi!
75 Chương 75: Hạnh Phúc
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: Nơi Buôn Người
2
Chương 2: Là Hoạ Hay Phúc?
3
Chương 3: Hang Cọp (1)
4
Chương 4: Hang Cọp (2)
5
Chương 5: Hang Cọp (3)
6
Chương 6: Hang Cọp (4)
7
Chương 7: Hang Cọp (5)
8
Chương 8: Hang Cọp (6)
9
Chương 9: Hang Cọp (7)
10
Chương 10: Không Thể Quên
11
Chương 11: Đôi Bên Có Lợi
12
Chương 12: Cục Cưng Của Yến Tổng
13
Chương 13: Ánh Nhìn Cưng Chiều
14
Chương 14: Sao Không Cứng Rắn?
15
Chương 15: Một Năm Sau
16
Chương 16: Lạnh Nhạt
17
Chương 17: Lật Bài Ngửa (1)
18
Chương 18: Lật Bài Ngửa (2)
19
Chương 19: Chưa Từng Sao?
20
Chương 20: Tia Hi Vọng
21
Chương 21: Trao Hi Vọng
22
Chương 22: Nghe Tiếng Lòng
23
Chương 23: Thật Tốt
24
Chương 24: Xin Lỗi! Lạc Lạc!
25
Chương 25: Rất Nhiều Điều
26
Chương 26: Lòng Mềm Mại
27
Chương 27: Tất Cả
28
Chương 28: Ơn Nặng Hơn Núi
29
Chương 29: Quá Khứ Lạnh (1)
30
Chương 30: Quá Khứ Lạnh (2)
31
Chương 31: Chỉ Có Anh
32
Chương 32: Đêm Tình
33
Chương 33: Bí Mật Chôn Dưới Mồ Sâu
34
Chương 34: Chỉ Có Em
35
Chương 35: Đã Từng Trông Chờ
36
Chương 36: Anh Chỉ Yêu Em
37
Chương 37: Lật Tẩy
38
Chương 38: Vết Thương Chí Mạng
39
Chương 39: Trời Không Nắng
40
Chương 40: Trầm Ngâm
41
Chương 41: Gặp Người Không Đội Trời Chung
42
Chương 42: Khó Xử
43
Chương 43: Không Có Người Ngoài
44
Chương 44: Tình Ca Biển Và Dải Ngân Hà
45
Chương 45: Là Người Đó?
46
Chương 46: Người Quen Cũ
47
Chương 47: Không Thoải Mái
48
Chương 48: Bằng Mọi Giá
49
Chương 49: Quá Yêu Nên Kiểm Soát?
50
Chương 50: Lộ Diện
51
Chương 51: Là Như Vậy Sao?
52
Chương 52: Nếu Phải Chọn?
53
Chương 53: Không Thể Như Vậy
54
Chương 54: Báo Tin Nhìn Nhận
55
Chương 55: Xin Em!
56
Chương 56: Gặp Nhau Đi!
57
Chương 57: Lá Rụng Về Cội
58
Chương 58: Đánh Giá Thấp
59
Chương 59: Hãy Hiểu Cho Em
60
Chương 60: Đi Cờ (1)
61
Chương 61: Đi Cờ (2)
62
Chương 62: Đi Cờ (3)
63
Chương 63: Đi Cờ (4)
64
Chương 64: Hạ Bàn Cờ
65
Chương 65: Đau Chết Mất
66
Chương 66: Diễn Kịch (1)
67
Chương 67: Diễn Kịch (2)
68
Chương 68: Diễn Kịch (3)
69
Chương 69: Diễn Kịch (4)
70
Chương 70: Yêu Là Cho Hết Đi
71
Chương 71: Hạ Màn (1)
72
Chương 72: Hạ Màn (2)
73
Chương 73: Hồi Kết
74
Chương 74: Đã Làm Được Rồi!
75
Chương 75: Hạnh Phúc

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play