[ĐN] Thiếu Niên Ca Hành - Ái
Lên đường
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
*Nhíu mày* Đại ân? Không lời nào cảm tạ hết được ư? Rút đao tương trợ ấy à?
Lôi Vô Kiệt
* hoang mang* Nếu không phải ta, đám người kia đã sớm chiếm quán của ngươi, thậm chí ngay cả mạng của các ngươi cũng khó lòng mà giữ nỗi. Chẳng lẽ không phải đại ân hay sao?
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
*Tiêu Sắt phất tay chỉ đống bừa bộn xung quanh, bực bội nói* Ngươi nhìn kỹ lại xem!
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
Ngươi nhìn quán của ta xem, có khác gì bị đập phá không? Còn mấy người kia, muốn lấy mạng của ta sao? Hừ!
Lôi Vô Kiệt xoay người nhìn quanh, chỉ thấy trong đại sảnh, mười mấy cái bàn cả to cả nhỏ đều bị nổ đến vỡ nát, mấy tiểu nhị khác bị các mảnh vỡ đập vào đầu rơi máu chảy, ngay cả trên mặt đất cũng bị nổ lộ ra mấy cái hố nhỏ. Chỉ còn chỗ của cô nương là nguyên vẹn.
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
Một trăm lượng bạc
Tiêu Sắt chìa tay về phía Lôi Vô Kiệt, bàn tay trắng toát, năm ngón tay thon dài, nhưng trong mắt Lôi Vô Kiệt, nó còn dọa người hơn cả những thanh đao của đám đại hán vừa rồi.
Lôi Vô Kiệt
Ta không có tiền! * Lôi Vô Kiệt lùi một bước*
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
Ồ? *mỉm cười*
Nở một nụ cười, áo choàng của Tiêu Sắt hơi rung nhẹ, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, toàn bộ cửa quán trong nháy mắt đóng sầm lại.
Lôi Vô Kiệt
Công phu này*ngạc nhiên*
Lôi Vô Kiệt
Nhưng mà ta có thể có được số tiền kia sớm thôi!
Lôi Vô Kiệt
Ta muốn đến một nơi, chỉ cần đến đó, ta sẽ có tiền.
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
Ở đâu?
Lôi Vô Kiệt
Thành Tuyết Nguyệt
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
Thành Tuyết Nguyệt?
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
*Âm thầm toan tính một lúc, gật gật đầu* Được, nhưng mà ta phải đi cùng ngươi.
Lôi Vô Kiệt
*Gật đầu* Được
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
* Tiêu Sắt chớp mắt, nhếch miệng cười gian xảo*
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
Còn nữa
Bọn tiểu nhị âm thầm thở dài thương thay cho thiếu niên võ công cao cường mà đầu óc thật thà đơn giản kia.
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
Sau khi trả nợ xong, còn phải trả cả lãi. Ta muốn năm trăm lượng
Lôi Vô Kiệt đần mặt đứng đó
Còn Tiêu Sắt thì chẳng buồn chờ hắn trả lời, nhẹ nhàng vung tay, cửa quán trọ mở ra, hắn nhìn tuyết bay đầy trời, khẽ thở dài
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
*Hạ giọng như nói với chính mình* Đã lâu lắm rồi không ra ngoài.Người đâu! Chuẩn bị ngựa.
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
Không phải Di cô nương cũng đến Tuyết Nguyệt thành sao?* chợt quay đầu nhìn cô nương hồng y hỏi*
Xích Di
Nếu không phiền xin được phép đi chung với hai vị
Lôi Vô Kiệt
Không phiền không phiền
Lôi Vô Kiệt
Cô nương võ công cao cường xin được phép hỏi danh tính*chấp tay*
Xích Di
vậy ta lên lấy đồ rồi đi cùng hai vị
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
được
Cưỡi trên ba con ngựa tốt, một người mặc áo lông chồn che kín toàn thân, một người hỉ mặc áo đỏ mỏng manh, trong gió rét phơi bày lồng ngực cường tráng.Một người hỉ mặc hiệp khách nữ tử, đầu đội đấu lạp bí ẩn.Ba người cứ như thế đạp tuyết hướng về phía thành Tuyết Nguyệt.
Lôi Vô Kiệt
Ngựa của ngươi đúng là tuyệt thật đấy, lớp tuyết dày như vậy mà vẫn có thể chạy băng băng.* Lôi Vô Kiệt cảm thán.*
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
Ngựa hoa năm sắc, áo lông cừu giá ngàn vàng. Đồ của Tiêu Sắt ta, đương nhiên phải là loại tốt nhất.
Tiêu Sắt quay đầu nhìn về quán trọ, ở nơi đó hắn đã để lại một khoản tiền để đám tiểu nhị tu sửa lại quán, chờ hắn lấy tiền từ thành Tuyết Nguyệt sẽ quay về. Nhưng Tiêu Sắt mơ hồ cảm giác, có lẽ hắn vĩnh viễn sẽ không quay trở lại nơi này.
Lôi Vô Kiệt
Tuyết rơi lớn quá, không biết bao giờ mới ngừng rơi nữa
Một người lớn tiếng oán trách vọt vào trong miếu, đặt mông ngồi xuống, nghe giọng dường như là một thiếu niên vẫn còn non nớt.
Tiêu Sắt - Tiêu Sở Hà
Hừ. nếu không phải ngựa của ta là ngựa tốt nghìn con chọn một, chúng ta sớm đã bị chôn vùi trong tuyết.
Comments
°·`.Elliot.'·°
Hấp dẫn 😃
2024-10-25
1