[Chu Tô] Ánh Dương !.

[Chu Tô] Ánh Dương !.

Chap 1.

Tần Tranh
Tần Tranh
Câm miệng!.
Tần Tranh
Tần Tranh
Con mẹ cậu câm miệng cho tôi!.
Trong căn phòng hoa lệ lúc này có ba, bốn người đang đứng đó. Mặc dù số ánh mắt không nhiều nhưng sắc mặt ai cũng khó coi như đít nồi ba ngày không chà rửa vậy. Cảm giác như ngay giây tiếp theo có thể cho cậu một bạt tai.
Tô Tân Hạo dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn xung quanh, cơ thể không khống chế được mà cử động.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
!.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
*Chuyện gì thế này?*.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Sao thế?.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Là tôi nói sai hay chọc trúng vào tim đen của các người rồi?.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Hắn ta không phải một tên tàn tật hay sao?.
Tô Tân Hạo muốn ngậm miệng lại, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự điều khiển. Cơ thể cậu không khác gì một con rối gỗ bị treo trên dây.
Chính vào lúc cậu muốn khống chế cơ thể một lần nữa thì một loát những kí ức như núi như bể cuộn trào trong tâm trí cậu.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
*Vậy mà lại xuyên không vào bộ truyện tổng tài đã từng đọc*.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
*Thật hoang đường*.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
*Chó má*.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
*Không xuyên thành tổng tài lắm tiền nhiều của, lại xuyên thành nam thê pháo hôi của đại boss phản diện*.
Quả thực chó má.
Tô Tân Hạo phút chốc ngây người như chim gỗ, trong lòng nhất thời như bị chó đớp.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
*Là mơ sao?*.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
*Tất cả là mơ nhỉ?*.
Tầm mắt cậu rơi trê người Chu Chí Hâm, chính là phản diện của bộ truyện này.
Một đại boss đúng nghĩa. Nếu không phải hắn chết vì bệnh tâm thần, thì ai làm nam chính còn không chắc đâu.
Tô Tân Hạo trùng tên trùng họ với nhân vật pháo hôi mà cậu xuyên vào. Nhưng người này thọ không dài.
Trong sách, Tô Tân Hạo kết hôn với phản diện vì tiền. Trong hôn lễ diễn một vở kịch hôn.
Sau khi kết hôn lại không ngừng tìm đường chết, cắm sừng hắn, trở thành cái chết tiêu biểu nhất, sống động nhất.
Sau khi phản diện trở mình, người đầu tiên hắn ép chết chính là cậu.
Nghĩ đến kết cục bị chìm dưới đáy biển, cũng đủ khiến Tô Tân Hạo run bần bật.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
*Phản diện bị bệnh tâm thần, phản diện muốn mạng người*.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
*Đắc tội ai cũng được, nhưng không được đắc tội Chu Chí Hâm*.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Các người nói tôi thấy sang bắt quàng làm họ, vậy sao các người không nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn đi.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
!.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Người không ra người, ma không ra ma. Người nên hiểu rõ tình thế bây giờ không phải là tôi.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Mà là các người.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi không phải thấy sang bắt quàng làm họ mà là tự hạ thấp bản thân.
Tần Tranh
Tần Tranh
Tô Tân Hạo, con mẹ cậu quá đáng rồi. Cậu đừng quên mối hôn sự này ban đầu là do người nhà cậu cúi đầu cong eo như cháu chắt cầu xin mới có được.
Tần Tranh
Tần Tranh
//túm cổ áo cậu//.
Trong đầu Tô Tân Hạo bấy giờ điên cuồng lắc đầu.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh tưởng tôi thèm chắc.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Vừa già vừa điên, phần dưới tàn tật, bộ phận kia phế lâu như vậy rồi. Chắc thoái hóa hết rồi nhỉ?.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Không phải là đàn ông nữa rồi.
Khuôn mặt thanh tú mê người, vậy mà lại buông ra những lời hết sức chói tai, châm chọc.
Tô Tân Hạo: ra đi thanh thản!.
Tần Tranh
Tần Tranh
Con mẹ nó, cậu!.
Tần Tranh túm cổ áo cậu, siết chặt nắm đấm, nhất thời không nói nên lời.
Thật sự quá ác độc.
Chu Chí Hâm mặt không cảm xúc, chỉ nhìn người trước mắt. Ấy vậy mà cậu còn nghiêng người khiêu khích hắn.
Chê bản thân sống quá lâu sao?.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh cứ tưởng như vậy thì tôi sẽ ghét anh sao?.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Không!.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi chỉ càng thêm yêu anh thôi.
????
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi yêu anh. Tôi nói tôi yêu anh.
Bốn phía đều trở nên tĩnh lặng, tưởng chừng có thể tạc thành tượng.
Thái độ thay đổi 360°, lật mặt không kịp trở tay.
Kinh ngạc!.
Nghi ngờ!.
Phỏng đoán!.
Không ai biết Tô Tân Hạo định giở trò gì.
Tô Tân Hạo nhìn người đang sống chết cầm lấy cổ áo mình không buông.
Di ngôn cậu cũng nghĩ xog rồi. Ai mà biết được cơ thể lại đột nhiên nghe lời rồi.
Tần Tranh
Tần Tranh
Cậu lại định làm trò gì nữa //dùng một lực rất lớn nhấc bổng cả người cậu lên, giọng điệu đầy phẫn nộ//.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi có thể giở trò gì được chứ?.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tộ chỉ là yêu anh ấy mà thôi.
Tô Tân Hạo nói xong nghiêng người nhìn Chu Chí Hâm đầy ngượng ngùng.
Sự khích đểu khi nãy đi đâu rồi?.
Người ta diễn múa mặt, cũng không lật mặt nhanh bằng cậu.
Tô Tân Hạo vội vàng tự giải cứu cho chiếc cổ áo đang bị túm cho nhăn nhó của mình.
Còn về phần Tần Tranh, ắt hẳn đã bị lời nói của cậu làm cho kinh tởm muốn chết.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Mặc dù anh ấy có nhiều khuyết điểm, nhưng tôi yêu anh ấy. Những khuyết điểm này chỉ càng làm tôi thêm yêu anh ấy mà thôi //lời nói buông ra không một chút chột dạ//.
Tô Tân Hạo khẽ nhìn qua người đàn ông lạnh lùng ngồi trên xe lăn, xoay chuyển tình thế chuẩn bị ăn đánh.
Nhà có đứa con mới lớn, sức lực dời non lấy bể.
Tần Tranh
Tần Tranh
Cứt chó!.
Tần Tranh
Tần Tranh
Cậu nói câu đó làm ai ghê tởm vậy?.
Tần Tranh
Tần Tranh
Tôi thấy căn bản là hôm nay cậu không muốn kết mối hôn sự này.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Không muốn tôi đã không đến đây.
...
Hình như cũng có lý.
Mặc dù cậu nói vậy, nhưng chắc chắn chẳng ai tin cậu. Hình ảnh Tô Tân Hạo độc mồm độc miệng vẫn còn lưu lại trong bộ nhớ.
Cậu ắt hẳn không có tâm tư tốt đẹp gì.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
*Thà giành ăn không lại với chó chết đói còn hơn là phải chịu cái cảnh này*.
: Chí Hâm, con bàn xong với Tiểu Tô chưa?.
: Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, bác gái muốn nói với thằng bé vài lời.
Tô Tân Hạo lập tức nắm lấy cọng rơm cứu mạng này.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Xin lỗi, còn chút việc, tôi xin phép nhé!.
Nói xong liền chạy như chim sổ lồng, nhưng không quên cười thèn thùng với Chu Chí Hâm.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
!.
...
Đây là mẹ nguyên chủ, cậu thừa biết bà ta đến để cảnh cáo cậu.
Sau khi cửa phòng đóng lại, người phụ nữ hiền hòa vừa rồi lập tức trở nên lạnh lùng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
*Heo đất giữ tiền cũng không diễn giỏi như bà*.
Phòng nghỉ của Tô Tân Hạo.
: Liên hôn với Chu gia rất quan trọng với công ty của ba mày. Cũng là phúc phần mày tu được từ kiếp trước.
: Mối hôn sự này, không muốn cũng phải thực hiện.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
*Phúc phần này đưa cho bà, thì bà có nhận không?*.
Bà ta ngẩng đầu lên nhìn Tô Tân Hạo, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ. Từ khi bà ta lên đời, gả vào Tô gia thì đã nhìn cậu không thuận mắt. Nhưng cũng may, Tô Tân Hạo là một người chơi hệ lười biếng và không có đầu óc. Căn bản không đấu lại bà ta.
Nói xong, bà ta đạp cao gót, nhấc chân rời đi. Khi kéo cửa định ra ngoài, lại đột nhiên quay đầu lại.
: Mày chắc sẽ không nghĩ đến chuyện chạy trốn chứ?.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
//Điên cuồng nhớ lại con đường chạy trốn của nguyên chủ//.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Sao có thể chứ.
Bấy giờ bà ta mới yên tâm mà rời đi.
Cánh cửa mở ra rồi lập tức đóng lại. một bóng trắng lướt qua dãy hành lang như con lợn hoang vụt ra khỏi rừng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Không chạy mới là đồ ngu đó.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play