Tại sân bay ,ánh nắng rơi xuống gương mặt cô gái kia,mặc áo trễ vai cùng chiếc quần đen dài thời thượng bước lại với nụ cười trên môi
Phong Nhã Hàn
Điềm Điềm,lâu rồi không gặp em đấy.
Hạ Tư Điềm
Ừm,cũng lâu rồi.
Phong Nhã Hàn
Cảm ơn em nhiều năm qua đã gửi tiền cho chị nhé
Phong Nhã Hàn
Bên đó,thực sự không làm ăn dễ dàng chút nào
Hạ Tư Điềm
Có gì đâu,là việc em nên làm mà.
Hạ Tư Điềm
Dù sao chuyện năm ấy,là em có lỗi với chị.
Phong Nhã Hàn
//xua tay + cười gượng// Không sao đâu.
Phong Nhã Hàn
Đã từ lâu,chị không để ý rồi.
Hạ Tư Điềm
Chị nói thật sao?
Phong Nhã Hàn
Thật chứ.
Phong Nhã Hàn
Chẳng lẽ em không tin chị à?
Hạ Tư Điềm
Tin chứ.
Phong Nhã Hàn
Ây da,mà chị mới về,bạn bè không gọi được.
Phong Nhã Hàn
Em có thể cho chị ở nhà em một thời gian không?
Phong Nhã Hàn
Sau khi tìm được chỗ thuê,chị nhất định sẽ dọn ra.
Phong Nhã Hàn
Không làm phiền em chứ?
Hạ Tư Điềm
Được chứ,dù sao phòng em vẫn còn trống.
Hạ Tư Điềm
Chị ở tạm cũng được
Phong Nhã Hàn
*cười rạng rỡ* Chị biết mà.
Phong Nhã Hàn
Em luôn là người đối xử với chị tốt nhất.
Hạ Tư Điềm
Vậy chúng ta về thôi.
Phong Nhã Hàn
Được.
Tư Điềm về tới nhà thấy Hiểu An nấu một bàn đồ ăn,khi cô ấy ngước lên ánh mắt tràn ngập niềm vui khó tả nhưng khi nhìn qua Nhã Hàn ,nụ cười trên môi đều tắt ngúm
Dương Hiểu An
Đây là...
Hạ Tư Điềm
Bạn tôi.
Phong Nhã Hàn
Điềm Điềm,đây là ai thế?
Hạ Tư Điềm
//ngập ngừng// Là người yêu em.
Phong Nhã Hàn
Trông cũng ra gì đấy.
Phong Nhã Hàn
Mà tiêu chuẩn em lúc trước cao lắm mà,giờ lại hạ rồi?
Hạ Tư Điềm
//nghẹn họng// À...thì gu thay đổi thôi.
Phong Nhã Hàn
Ồ //đưa tay ra// Chào em gái,chị là Nhã Hàn.
Phong Nhã Hàn
Đàn chị thời đại học của Tư Điềm.
Dương Hiểu An
//siết chặt tay áo// " Nhã Hàn-chẳng phải người mà bạn Tư Điềm nói ,chị ấy luôn thích thầm ở thời đại học sao? Chẳng nhẽ đi họp thực ra là đi đón chị ta..."
Hạ Tư Điềm
//trầm giọng// Hiểu An,Nhã Hàn đang gọi em đấy.
Dương Hiểu An
À,em tên Hiểu An.
Phong Nhã Hàn
Tên nghe hay đó
Phong Nhã Hàn
Mà từ giờ chị sống ở đây tạm một thời gian,em không phiền chứ?
Dương Hiểu An
//nhìn qua// Chuyện này là sao?
Hạ Tư Điềm
Chị ấy mới về chưa có chỗ ở,chỗ chúng ta còn dư một phòng trống ,để chị ấy ở đó đi.
Dương Hiểu An
Nhưng...chẳng phải chúng ta đã luôn sống riêng,giờ có người lạ...em thấy không quen...
Hạ Tư Điềm
Tôi nói rồi,chị là tạm thời thôi.
Hạ Tư Điềm
Em không đồng ý ,có thể rời khỏi đây.
Phong Nhã Hàn
Đừng vì chị mà cãi nhau chứ.
Phong Nhã Hàn
Tư Điềm,đưa chị đi xem phòng chút nhé?
Hạ Tư Điềm
Vâng.
Hiểu An cúi thấp đầu che giấu đi tâm tư rối loạn như vỡ vụn của mình,khi ngước lên thấy nụ cười nham hiểm của chị ta liền cau mày
Phong Nhã Hàn
*cười khuẩy* " Hiểu An,mày nghĩ mình sẽ mê hoặc được Tư Điềm sao?"
Phong Nhã Hàn
"Trong mắt cô ta ,tao mới là nhất! Mày chẳng là cái thá gì cả."
Phong Nhã Hàn
"Rồi cô ta sẽ phải phục tùng tao đến cuối đời ,chỉ cần tao tỏ vẻ đáng thương một chút,haha,cũng sẽ vì mặc cảm tội lỗi mà khuất phục thôi."
Phong Nhã Hàn
" Có tao,tụi mày sẽ không hạnh phúc được nữa đâu,rồi hãy nhận lấy sự thống khổ của sự chia ly đi,haha!"
Comments