[AllSakura/AllHaruka] 101 Câu Chuyện Về Thiếu Niên Anh Đào
1. [UmeSaku] Khu rừng có em đang chờ
Cá Mặn
Truyện được tạo ra để thỏa sức tác giả viết nên những câu chuyện ngắn.
Cá Mặn
Có lúc có couple có lúc noncp, những câu chuyện chỉ xoay quanh Sakura.
Cá Mặn
Chúc cậu một ngày tốt lành!
______________________________
Chỉ còn ít phút nữa thôi, Umemiya sẽ bước sang tuổi 30.
Nhanh thật, 10 năm trôi qua như một cái chớp mắt.
Umemiya Hajime
Vậy là đã 10 năm anh mất em rồi, Haru.
Dưới ánh trăng bàng bạc phủ lên tán cây, Umemiya ngồi bên ban công, nhắm mắt lại, để tâm trí trôi dạt về những ký ức từ xa xưa.
Đêm tĩnh lặng và nhẹ nhàng như chờ đợi, như chính khu rừng thuở ấy—nơi anh lần đầu tiên gặp được một "giấc mộng" của đời mình.
____________________________
Đó là vào một ngày hè rực rỡ.
Lúc ấy, chỉ vì mải mê đuổi theo một chú thỏ trắng mà anh chẳng nhận ra mình đã đi sâu đến mức nào.
Cảnh vật xung quanh càng lúc càng âm u và kỳ bí, cây cối dày đặc, rừng rậm bao quanh như một mê cung không lối thoát.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Không sao...sẽ ổn thôi mà.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Mình sẽ tìm được đường ra.
Cậu bé Umemiya cố giữ vững mình, bước chân loạng choạng tìm đường thoát, khẽ thở dài trong nỗi cô độc giữa thiên nhiên rộng lớn.
Rồi... bất ngờ, anh dừng lại.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Đó là...
Phía trước anh là một hồ nước rộng, phẳng lặng, lấp lánh trong ánh nắng chiều.
Hình ảnh của một chàng thiếu niên đứng giữa mặt hồ ấy, múa từng điệu nhẹ nhàng như gió lướt qua mặt nước.
Thiếu niên ấy có mái tóc đen trắng mềm mại, làn da sáng trong như men sứ, đôi mắt dịu dàng như hồ thu phản chiếu cả bầu trời.
Bước chân nhẹ nhàng của thiếu niên di chuyển giữa muôn thú tụ lại dõi theo em - từng con sóc, chú thỏ, cả đàn chim và các sinh vật của rừng đều như bị cuốn hút vào từng chuyển động của người ấy.
Mỗi nhịp xoay, mỗi bước múa như hòa vào không khí, nhẹ nhàng, trong sáng và tràn đầy sức sống.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Người ấy là ai… đẹp quá…
Bất giác, người ấy quay lại, ánh mắt dịu dàng như gió xuân chạm vào đôi mắt xanh của Umemiya.
Anh thấy mình như đang đứng trước một ánh sáng dịu dàng, một sức mạnh kỳ diệu xoa dịu trái tim non nớt của mình.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Em… em lạc đường…
Thiếu niên ấy mỉm cười, bước chầm chậm đến bên anh, cánh tay khẽ đưa lên, vỗ nhẹ lên vai anh.
Thiếu niên nhẹ nhàng nắm lấy tay Umemiya, bàn tay ấm áp và dịu dàng.
Cậu bé Umemiya như bị thôi miên, chỉ biết đi theo người ấy, từng bước một qua những bụi cây, lối mòn u tối.
Khi đến nơi rìa rừng, ánh sáng dịu dàng chiếu lên đôi má của Umemiya.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Em cảm ơn-...
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Đi rồi sao??
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Lần sau...mình sẽ hỏi tên anh ấy.
______________________________
Mỗi bước chân nhỏ của Umemiya vang lên nhè nhẹ trên lớp lá khô trong khu rừng rộng lớn.
Sau lần gặp gỡ tình cờ ấy, trái tim của cậu bé năm tuổi không thể nào yên ổn, như thể có một ma lực kỳ diệu đã buộc lấy anh, kéo anh trở lại nơi này.
Trong đầu anh chỉ có hình bóng chàng thiếu niên với dáng dấp như sương sớm, ánh mắt trong trẻo như nước hồ mùa xuân, và những bước nhảy nhẹ nhàng tựa gió thoảng.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Không biết anh ấy ở đâu nữa.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Mệt quá đi!!!
Và rồi, sau một hồi tìm kiếm, Umemiya khẽ dừng lại, trái tim như ngừng đập khi nhìn thấy người thiếu niên đó ở ngay trước mắt.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
"Tìm thấy anh ấy rồi!!!"
Ở dưới gốc cây cổ thụ, chàng thiếu niên ấy đang cúi xuống, nhẹ nhàng nâng niu một chú sóc nhỏ bị thương trên tay.
Với vẻ dịu dàng như thế, chàng thiếu niên nhẹ nhàng dùng phép hồi phục vết thương cho chú sóc, đôi bàn tay mềm mại, cẩn thận từng chút một.
Những tia nắng lấp lánh xuyên qua tán lá, phủ lên dáng người ấy một lớp ánh sáng nhàn nhạt như bụi tiên.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Người ấy... là người hay là thần tiên? /Mê mẩn nhìn/
Bất chợt, thiếu niên quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo của em nhìn thẳng vào Umemiya.
Umemiya giật mình, má anh khẽ đỏ lên, bối rối bước đến gần hơn.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Em… em chỉ muốn gặp lại anh thôi
Thiếu niên ấy mỉm cười, khẽ xoa đầu chú sóc nhỏ một lần cuối rồi thả nó đi.
Chú sóc chạy đi, quay lại nhìn người thiếu niên như thể muốn cảm ơn rồi khuất dần sau những lùm cây.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Em là Umemiya Hajime.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Nhà ngoại của em ở ngay gần đây, bên ngoài khu rừng này.
Sakura Haruka
Ta tên là Sakura Haruka, thần hộ mệnh của khu rừng này.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Sakura... Haruka...
Cái tên ấy tựa như tiếng gọi của gió xuân, như hoa anh đào rơi trong lòng rừng.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Tên anh… đẹp quá, như chính anh vậy.
Em cúi xuống, khẽ xoa đầu Umemiya, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió
Sakura Haruka
Em có muốn đi chơi với ta không?
Trái tim của Umemiya như nhảy múa trong lồng ngực, anh gật đầu ngay tức khắc, ánh mắt sáng lên niềm vui không thể kìm nén
Sakura Haruka
Vậy thì đi thôi nào.
Sakura nắm lấy bàn tay nhỏ của anh, bàn tay ấm áp và dịu dàng, dẫn anh vào sâu trong khu rừng.
Những bước chân của họ nhẹ nhàng lướt qua thảm lá, tiếng cười đùa của Umemiya vang lên khẽ khàng, hòa vào âm thanh của rừng xanh.
Khi ánh mặt trời bắt đầu khuất dần sau các tán cây, sắc đỏ cam rực rỡ phủ kín khu rừng, Sakura dừng bước, quay lại nhìn Umemiya.
Sakura Haruka
Đã muộn rồi, em nên trở về đi.
Sakura Haruka
Khu rừng về đêm rất nguy hiểm.
Umemiya khẽ siết lấy bàn tay của Sakura, không nỡ rời đi.
Sakura Haruka
Em có nhớ chỗ hồ nước mà ta đã chỉ không?
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Dạ nhớ.
Sakura Haruka
Hãy đến đó… Ta sẽ luôn ở đó chờ em.
Umemiya mỉm cười, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc, và luyến tiếc rời tay khỏi bàn tay Sakura.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Vậy… em sẽ đến gặp anh sớm nhất có thể!
Sakura chỉ mỉm cười, đứng yên nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Umemiya khuất dần sau những tán cây.
______________________________
Mỗi mùa hè, khi ánh nắng dần trở nên rực rỡ hơn, khi tiếng ve râm ran báo hiệu mùa hè về, Umemiya lại háo hức trở về quê, trái tim anh rộn ràng với niềm vui khôn tả.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Mình sắp gặp lại anh ấy rồi.
Lòng anh như được kéo căng bởi một sợi dây vô hình, không bao giờ ngừng mong nhớ ngày được trở lại nơi ấy, trở lại với người đã trở thành một phần trong trái tim mình.
Cứ mỗi lần anh bước chân vào khu rừng, Umemiya cảm thấy như được trở về nhà.
Và khi đến bên hồ nước quen thuộc, anh sẽ thấy Sakura đứng đó, vẫn xinh đẹp và rạng ngời như ánh nắng đầu ngày.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Em mong anh một lần được nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Nó đẹp đẽ và rộng lớn lắm.
Sakura Haruka
Ta chỉ cần thấy niềm vui trong đôi mắt em là đủ rồi.
Sakura Haruka
Đó là thế giới của ta.
Càng lớn, tình cảm trong lòng Umemiya càng trở nên sâu sắc, từ sự ngưỡng mộ ngây thơ ban đầu thành một tình yêu chân thành.
Sakura Haruka
Em đã lớn hơn rất nhiều rồi, Hajime.
Sakura Haruka
Thời gian trôi qua thật nhanh, em không còn là cậu bé của ngày đầu nữa.
Umemiya Hajime
Tuy đã lớn nhưng em vẫn mãi là cậu nhóc lúc nào cũng tò tò đi theo anh, Haru.
Umemiya Hajime
Mỗi năm em đều quay lại nơi này, chỉ để được gặp anh.
Sakura im lặng một lúc lâu, đôi mắt nhìn xa xăm về phía mặt hồ lấp lánh ánh chiều.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm lay động mái tóc của em.
Sakura Haruka
Ta rất vui vì có em ở đây.
Em đưa tay lên, khẽ vuốt mái tóc của Umemiya, như thể muốn lưu giữ lại hình ảnh của cậu thanh niên đã lớn lên cùng mình.
Sakura Haruka
Ta vẫn sẽ luôn ở khu rừng này chờ em trở về, Hajime.
______________________________
Mùa hè năm 20 tuổi, Umemiya nhận được tin sét đánh – khu rừng mà anh đã dành bao nhiêu mùa hè để trở về, nơi có Sakura – đang bị khai phá để xây dựng một khu công nghiệp.
Mọi thứ như sụp đổ dưới chân anh.
Umemiya Hajime
Không...không thể nào...
Umemiya Hajime
Đó không phải là sự thật...đúng không?
Anh không thể ngồi yên, đôi tay run rẩy khi lái xe về quê.
Khi anh đến nơi, tim anh như ngừng đập.
Khu rừng giờ đã thành một đống hoang tàn, những thân cây cổ thụ ngã xuống, tiếng máy móc gầm rú phá vỡ sự im lặng của thiên nhiên.
Mỗi bước chân anh dường như nặng nề hơn, như muốn kéo lại những kỷ niệm đang dần bị xóa mờ.
Anh chạy đến bên hồ – nơi mà anh và Sakura đã từng hẹn gặp bao lần.
Umemiya Hajime
"Mong anh ấy không sao."
Nhưng lần này, bên hồ không còn bóng dáng ấy.
Không có nụ cười ngọt ngào, không có đôi mắt sáng ngời, không có mái tóc mềm mại đung đưa trong gió.
Tất cả chỉ là sự im lặng, tĩnh mịch, như thể mọi thứ đã bị nuốt chửng bởi cơn bão vô tình của thời gian.
Umemiya Hajime
Haru, anh đâu rồi?
Umemiya gào thét trong tuyệt vọng, đôi tay anh nắm chặt, miệng gọi tên em, nhưng không có câu trả lời, không một tiếng động.
Chỉ có gió thổi qua mặt hồ lăn tăn những làn sóng nhẹ.
Anh quỳ xuống, gục đầu vào hai bàn tay, không thể kiềm chế được những giọt nước mắt đang tuôn trào.
Umemiya Hajime
Anh có nghe thấy em không?
Umemiya Hajime
Làm ơn trả lời em đi, Haru.
Ngay khi anh cảm thấy tất cả hy vọng đều đã vụt tắt, một cảm giác ấm áp bất ngờ chạm vào vai anh.
Sakura Haruka
Em lại khóc đấy à?
Umemiya không thể tin vào mắt mình.
Anh đứng dậy, ôm lấy Sakura.
Umemiya Hajime
Em…em đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa…
Sakura Haruka
Tên ngốc này.
Sakura Haruka
Ta có đi đâu đâu.
Sakura Haruka
Vẫn ở đây chờ nhóc này.
Umemiya Hajime
Haru, em yêu anh.
Umemiya Hajime
Em yêu anh.
Umemiya Hajime
Từ lâu rồi...
'Nếu không nói ra, em sợ mình sẽ hối hận mãi mãi.'
Sakura lặng người trong vòng tay của Umemiya.
Sakura Haruka
Ta cũng yêu em, nhóc mít ướt.
Anh ôm chặt lấy Sakura, cảm nhận nhịp đập của cơ thể em hòa cùng nhịp tim của mình.
Nhưng khi anh ôm em, anh nhận ra một điều kỳ lạ.
Cơ thể Sakura đang dần trở nên mờ ảo, như một làn sương mỏng manh.
Umemiya Hajime
Anh...anh sao vậy?
Sakura Haruka
Mấy ông thần này keo kiệt ghê.
Sakura Haruka
Cho người ta thêm xíu thời gian không được à!? /Càu nhàu/
Umemiya Hajime
Chuyện này...là sao?
Sakura mỉm cười, đôi mắt em vẫn trong trẻo nhưng mang theo chút buồn bã.
Sakura Haruka
Ta đã cầu xin thần linh cho mình chút thời gian để chờ nhóc quay về.
Sakura Haruka
Đó là tâm nguyện lớn nhất của ta.
Sakura Haruka
Giờ thì, em đã ở đây rồi.
Umemiya Hajime
Anh không thể ở lại sao?
Sakura Haruka
/Lắc đầu/ Sự sống của ta phụ thuộc vào khu rừng này.
Sakura Haruka
Bây giờ, rừng mất rồi nên ta cũng không thể sống tiếp nữa.
Umemiya Hajime
Anh...ở lại với em đi...
Umemiya Hajime
Em không thể mất anh...
Sakura Haruka
Ngốc, ta sẽ không đi đâu cả.
Sakura Haruka
Ta muốn ngắm nhìn thế giới mà em đã kể ta nghe, thế giới mà em sẽ đi qua.
Sakura Haruka
Em hãy thay ta ngắm nhìn tất cả những điều đó nhé.
Umemiya cố kìm nước mắt nhưng không thể ngăn nổi.
Tình yêu của anh, nỗi sợ hãi, nỗi đau khi phải rời xa em, tất cả đều cuộn trào trong lòng, như một cơn sóng dữ vỡ tan.
Sakura Haruka
Ta yêu em rất nhiều, Hajime.
Sakura Haruka
Vì thế, ta sẽ luôn ở bên em.
Sakura Haruka
Nhưng bây giờ, em phải đi tiếp con đường của mình.
Sakura nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn ấm áp, như để an ủi anh, như để nói lời tạm biệt.
Cơ thể em dần tan biến vào không gian, như làn sương mai tan vào không khí nhưng nụ cười ấy, ánh mắt ấy, sẽ mãi còn đọng lại trong trái tim Umemiya.
Sakura Haruka
Thật vui vì gặp được anh, Umemiya Hajime...
Cơ thể em tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại những cánh hoa bay theo gió, nhẹ nhàng bay vào không gian tĩnh lặng.
Umemiya đứng lặng giữa khu rừng đã tàn úa, anh ôm lấy nỗi đau trong tim, cố nén tiếng nấc nghẹn ngào.
Umemiya Hajime
Anh yêu em, Sakura Haruka.
Năm ấy, Umemiya trở về thành phố, bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng trái tim anh, mãi mãi vẫn thuộc về khu rừng đã từng xanh mát và hình bóng của Sakura - người anh yêu nhất, sẽ mãi mãi sống trong ký ức và tâm hồn anh.
Mỗi khi anh ngắm nhìn thế giới này, trong lòng anh luôn nhớ về lời dặn dò cuối cùng của em, mãi mãi yêu thương, mãi mãi khắc sâu.
Cảm ơn, tình yêu của đời anh.
_____________.-End-.____________
Cá Mặn
Mở hàng nhẹ nhàng thế thôi🤗
Cá Mặn
Khi nào bí ý tưởng của mấy bộ kia quá thì tui sẽ bơi về đây viết🙈
Cá Mặn
101 câu chuyện lận mà.
Chap tiếp theo: 2.[EndouSaku]
Comments
°アキオちひろ°『Ακισ』°
Chap hai thấy nguyên cái đám tang
2024-11-08
0
Minamoto Kasumi
Sao mới mở hàng mà mommy quất nguyên cái SE vậy😭
2024-11-07
1