không ai;

/…/
đêm;
nỗi dằn vặt và kỷ niệm ở lại cứ quấn lấy ta, khiến ta khốn khổ hơn bao giờ hết.
nhớ quá; nhớ cái mùi hương quen thuộc của đối phương, nhớ cái cử chỉ ân cần, ngập yêu dấu ta đã từng dành cho nhau,
cơ mà
tình mình, chẳng còn gì.
nhỉ?
/…/
Oikawa Tooru — ánh sáng của đời em.
anh làm sao thấu, cái cảm giác mà từng ký ức bóp chặt lấy tim và cổ họng em.
đau đớn,
len lỏi,
từng
tế bào
một.
Miyasaki Akari — đoá quỳnh của đời anh.
em có thấu chăng? rằng anh vẫn đang ở đây, bị những kỷ niệm của đôi ta — cái kỷ niệm đã ăn sâu vào trí anh — đe doạ bóp chết mỗi đêm,
đau đớn
lắm
em ạ.
à.
ra là chúng ta, chẳng ai hiểu rõ đối phương.
rốt cục, ta đều nông nổi, tự trọng cao mà.
Oikawa Tooru.
Oikawa Tooru.
vậy mới lỡ nhau.
Miyasaki Akari.
Miyasaki Akari.
đúng không anh?
Miyasaki Akari.
Miyasaki Akari.
em cứ ngỡ chỉ em khổ.
Oikawa Tooru.
Oikawa Tooru.
ừ, anh cũng thế.
“ta đều như nhau mà, cứ ôm đớn đau về phía bản thân làm gì.”
chẳng hiểu nổi.
/…/
phố phường hối hả, nhộn nhịp. dòng người đông như kiến, chạy ngang chạy dọc khắp nơi.
ta lại gặp nhau ở đó — như thuở đầu tiên.
anh chỉ muốn tiến tới, hỏi “dạo này em khoẻ chứ?”.
cho đến khi, anh thấy em cùng người khác, tay trong tay, cười nói vui vẻ.
nụ cười đó, đã từng dành cho anh.
Oikawa Tooru.
Oikawa Tooru.
*còn là gì đâu mà khó chịu?*
còn chẳng có tư cách để mà ghen.
bực thật.
cái cảm giác này, bức bối quá.
“ước gì mình chưa từng gặp nhau.”
Oikawa và Miyasaki đều chưa từng nghĩ như thế.
gặp được nhau là ân huệ đời họ, chỉ tiếc là, lại chẳng ở bên lâu được.
/…/
bước vào căn nhà đã từng là của cả hai, giờ đây lạnh lẽo và đơn độc.
tút…tút…
đầu bên kia đã nhấc máy.
giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên.
Oikawa Tooru.
Oikawa Tooru.
📞:: anh đây?
chỉ chờ có thể, lệ trên mắt em được đà thi nhau tuôn rơi, tiếng rên rỉ nức nở khó chịu chẳng thể bị kiềm được nữa khi Miyasaki nghe thấy giọng nói của Oikawa.
Miyasaki Akari.
Miyasaki Akari.
📞:: anh ơi, em mệt.
Miyasaki Akari.
Miyasaki Akari.
📞:: em muốn anh ở đây.
Oikawa Tooru.
Oikawa Tooru.
📞:: …
Oikawa Tooru.
Oikawa Tooru.
📞:: nhưng mình còn là gì đâu?
à đấy, lại quên mất.
Miyasaki Akari.
Miyasaki Akari.
📞:: em xin lỗi.
Oikawa Tooru.
Oikawa Tooru.
📞:: đừng cúp máy, anh vẫn ở đây.
Oikawa Tooru.
Oikawa Tooru.
📞:: vẫn luôn lắng nghe em khi em cần.
Miyasaki Akari.
Miyasaki Akari.
📞:: em nhớ anh lắm, Tooru.
Oikawa Tooru.
Oikawa Tooru.
📞:: mình quay lại nhé? anh cũng nhớ em.
Miyasaki Akari.
Miyasaki Akari.
📞:: không, như này là đủ, anh ạ.
Oikawa Tooru.
Oikawa Tooru.
📞:: có lẽ là vậy.
không danh phận, sẽ bớt đớn đau.
đúng không?
ừ, chắc thế.
“vậy giờ, ta là gì?”
Miyasaki Akari.
Miyasaki Akari.
không danh phận.
Oikawa Tooru.
Oikawa Tooru.
không danh phận.
/…/
091124.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play