Cô Vợ Nhỏ Của Châu Thiếu!
Chapter 1 : Dạ Minh Uyên [ 1 ]
Dạ Minh Uyên_Eri
Tôi là Dạ Minh Uyên
Dạ Minh Uyên_Eri
Vào năm 5 tuổi
Dạ Minh Uyên_Eri
Trong một lần đi chơi cùng nhau, gia đình tôi gặp sự cố
Dạ Minh Uyên_Eri
Vì cứu tôi mà cả ba mẹ tôi đều không qua khỏi
Dạ Minh Uyên_Eri
Sau đó người dân đưa tôi vào trại trẻ mồ côi để nuôi dưỡng
Dạ Minh Uyên_Eri
Những ngày tháng ở đây chẳng khác gì địa ngục trần gian cả
Dạ Minh Uyên_Eri
Tôi bị bọn trẻ bắt nạt vì tính nhút nhát lầm lì
Dạ Minh Uyên_Eri
Tôi cũng khá ngoan ngoãn nghe lời nên được mọi người ở đó yêu quý
Dạ Minh Uyên_Eri
Điều này khiến bọn trẻ ganh tị rồi liên tục chèn ép tôi
Dạ Minh Uyên_Eri
Tôi bị bọn trẻ đánh đập, chửi bới, có những hôm tôi chẳng được ăn gì
Dạ Minh Uyên_Eri
Cũng vì đó mà sức khỏe tôi khá yếu
Dạ Minh Uyên_Eri
Cho đến một ngày..
Nhân vật phụ
Này cái con dơ bẩn kia
Nhân vật phụ
Mẹ nuôi nói hôm nay sẽ có người đến nhận nuôi
Chúng tôi thường gọi một người phụ nữ làm trong trại trẻ là mẹ nuôi
Nhân vật phụ
Gia đình họ rất giàu nên tao nhất định phải vào được đó!
Nhân vật phụ
Tao cấm mày xuất hiện trước mặt mấy người đó
Nhân vật phụ
Nếu không đừng trách tao!
Dạ Minh Uyên_Eri
T-tớ biết rồi..
Nhân vật phụ
Còn không mau cút/đá cô/
Dạ Minh Uyên_Eri
/vội chạy đi/
Dạ Minh Uyên_Eri
/nấp trong góc/
Dạ Minh Uyên_Eri
Đau quá.../xoa xoa vết thương/
Nhân vật phụ
Mẹ nuôi : Mấy đứa đâu hết rồi
Nhân vật phụ
Mẹ nuôi :Người ta sắp đến đây xem rồi đó
Nhân vật phụ
Mẹ nuôi : mấy đưa lo mà chuẩn bị cẩn thận đi
Nhân vật phụ
Mẹ nuôi : Biểu hiện cho tốt may ra còn được nhận
Bọn trẻ xôn xao chạy ra trước xếp hàng
Chỉ riêng tôi..tôi ngồi trong góc thu mình lại khóc nấc
Vì tôi biết tôi sẽ chẳng bao giờ được nhận
Đứa trẻ ngoan sẽ chẳng bao giờ có kẹo..chính là lời bọn trẻ nói với tôi
Sau khi kìm nén được, tôi đứng dậy đi ra sau vườn quét dọn như mọi ngày, vì đây là bọn trẻ bắt tôi làm..nếu không..tôi chẳng thể sống được
Một chiếc xe 4 bánh dừng trước cổng trại trẻ
Bọn trẻ trầm trồ nhìn chiếc xe đó
Trên xe có 1 đôi vợ chồng trẻ dắt theo cậu con trai bước xuống
Nhân vật phụ
Mẹ nuôi : Xin chào hai vị
Nhân vật phụ
Mời hai vị vào trong
Lưu Phu Nhân
/dắt tay anh bước vào/
Lưu Lão Gia
Em đi cẩn thận
Lưu Phu Nhân
/nhìn xung quanh/
Lưu Phu Nhân
Bọn trẻ đáng yêu quá
Lưu Hàn Thiên
/nhìn xung quanh/
Lưu Hàn Thiên
Đám nhóc này con nhìn chẳng có tí thiện cảm nào cả
Lưu Lão Gia
/nghe tiếng chổi quét/
Lưu Lão Gia
Không phải mọi người đều tập trung ở đây sao?
Lưu Lão Gia
Sao lại có tiếng chổi quét?
Nhân vật phụ
Mẹ nuôi : Gì cơ?
Nhân vật phụ
/nhìn xung quanh/
Nhân vật phụ
Uyên Nhi đâu?
Bọn trẻ dù biết nhưng vẫn tỏ ra vô tội
Liền lắc đầu bảo không biết
Lưu Phu Nhân
Để tôi đi xem
Bà ấy đi theo tiếng chổi ra sân sau thì bắt gặp thân ảnh nhỏ bé của tôi đang cố quét sạch đám lá rơi trên sân
Tôi mãi mê quét không để ý xung quanh nên không biết bà đang nhìn mình
Lưu Phu Nhân
/nhỏ nhẹ gọi/
Dạ Minh Uyên_Eri
/giật mình quay lại/
Dạ Minh Uyên_Eri
C-con..con chào cô..
Lưu Phu Nhân
Sao cháu không ra phía trước cùng mọi người?
Tôi cúi gầm mặt, tay nắm chặt góc áo của mình
Lưu Phu Nhân
Ra đây với cô
Mặc dù trong lòng tôi rất muốn tiến đến nhưng nhớ lại lời bọn trẻ tôi lại e dè
Lưu Phu Nhân
/đi đến bế cô lên/
Dạ Minh Uyên_Eri
/hoảng loạn ôm cổ bà/
Lưu Phu Nhân
/bế cô ra trước/
Bà ấy bế tôi ra thì bắt gặp ánh mắt ganh tị, ghen ghét và đố kị của bọn trẻ
Tôi biết tôi sắp không xong liền thủ thỉ với mà đòi xuống
Lưu Phu Nhân
/đặt cô xuống/
Lưu Phu Nhân
Tôi nhận nuôi con bé này
Nhân vật phụ
Mẹ nuôi : Chị có cần..
Lưu Phu Nhân
Vào chuẩn bị đi
Lưu Phu Nhân
Ta nhận con rồi
Lưu Phu Nhân
/mỉm cười nhìn cô/
Dạ Minh Uyên_Eri
V-vâng ạ..
Dạ Minh Uyên_Eri
/chạy vào trong/
Tôi chạy vào phòng cố thu xếp thật nhanh những bộ đồ của mình
Và đặc biệt là chiếc vòng tay
Tôi cất cẩn thận rồi ôm đồ lên
Đúng lúc này đứa trẻ lúc sáng bước vào nhìn tôi đầy tức giận
Nhân vật phụ
Tại sao đứa được nhận là mày chứ không phải tao hả?!
Nó quát lớn khiến tôi giật mình đánh rơi đồ
Nó tiến đến túm tóc tôi rồi đánh tôi
Đánh vào má..vào đầu..vào vai..còn đá vào chân và lưng tôi nữa..
Tôi đau đớn quằn quại trên nền đất
Đúng lúc này cậu nhóc ấy bước vào
Lưu Hàn Thiên
Không được nhận nên tìm người ta trút giận?
Cậu ấy đứng dựa vào cửa, tay đút vào túi quần, ánh mắt sắc bén nhìn nó
Lưu Hàn Thiên
Mày thử động đến cô nhóc đó
Cậu ấy nói rồi chỉ tay về phía tôi
Lưu Hàn Thiên
Tao sẽ không tha cho mày
Nó sợ hãi nhìn cậu rồi bỏ chạy ra sau
Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi không nói lời nào
Tôi cũng khá sợ họ sẽ đổi ý
Lưu Hàn Thiên
Có sao không?/cất giọng/
Dạ Minh Uyên_Eri
T-tớ..không sao..
Dạ Minh Uyên_Eri
Cảm ơn cậu..
Lưu Hàn Thiên
Bị đánh đến trọng thương luôn rồi
Lưu Phu Nhân
Sao..sao lại như vậy?
Lưu Hàn Thiên
Chúng ta đưa nhóc về rồi tính
Lưu Hàn Thiên
/cầm túi đồ đi theo sau/
Comments