Sau hôm Quang Anh được đưa về ngôi nhà xa hoa kia, nhìn bề ngoài thì có vẻ ấm cúng và sung sướng, nhưng mấy ai biết không khí trong căn nhà đó lạnh lẽo vô cùng.
Họ chọn cách bơ nhau, mỗi người một việc. Người đi làm, người đi học, không ai quan tâm đến cuộc sống của ai.
Từ bé đến giờ, số lần mà Quang Anh, Đức Duy và bố mẹ của họ ăn cơm chung bàn chỉ vỏn vẹn có 2 lần.
Nguyễn Quang Anh.
Anh hai..
Hoàng Đức Duy.
Cái đéо gì?
Vì sự căng thẳng của nó mà em phải ngập ngừng mấy lần, mở miệng nhưng không dám nói.
Hoàng Đức Duy.
Có gì thì mày sủa lẹ, đừng làm tốn thời gian của tao! //nhăn//
Nguyễn Quang Anh.
Ưm.. anh- anh hai..
Nguyễn Quang Anh.
Hôm, hôm nay anh hai ở nhà ăn cơm tối..
Nguyễn Quang Anh.
Cùng với em nha?
Hoàng Đức Duy.
Không rảnh! //bỏ đi//
Em nghe nó nói thế cũng có chút buồn, em muốn ăn cơm tối chung với nó, rồi kể cho nó nghe những thứ em phải chịu đựng khi đến lớp.
Em muốn nói với nó rằng: Anh hai ơi, em bị bắt nạt, họ đánh em. Đau lắm..
Em muốn nói với nó rằng: Anh hai đừng khó chịu với em nữa.
Em muốn nói với nó rằng: Anh hai ơi, Quang Anh thích chơi với anh hai lắm!
Em muốn nói với nó rất nhiều, nhưng tiếc là nó không muốn nghe. Dù chỉ là một chữ.
——-
Nguyễn Quang Anh.
Anh hai..
Hoàng Đức Duy.
Lại gì nữa!? //phát cáu//
Nó lại ném ánh mắt hình viên đạn đó vào người em, như thường lệ, cho dù em có làm gì đi chăng nữa thì nó cũng chướng tai gai mắt.
Nguyễn Quang Anh.
Em.. //run//
Nguyễn Quang Anh.
Anh hai.. chở- em đi học được không?
Hoàng Đức Duy.
Đéо!
Nó cáu kỉnh đáp lời em rồi tiếp tục nằm ườn ra sofa chơi game trên tivi. Tay nó liên tục ấn ấn vào mấy cái nút đủ màu trên máy chơi game cầm tay xịn xò.
Nguyễn Quang Anh.
Thế thôi.. em đi học ạ, tạm biệt anh hai!
Em mang cặp vào rồi vẫy vẫy tay ý chào tạm biệt nó. Nó không mảy may quan tâm em mà tiếp tục chơi game.
——
Nguyễn Quang Anh.
Haiz..
Nguyễn Quang Anh.
Mình là con nuôi, nên anh Duy mới ghét mình đến vậy à..?
Em chưa bao giờ có được sự đón nhận từ nó.
NPC
/2/: Ây ây! //chắn trước mặt em//
NPC
/1/: Bé con xinh đẹp tính đi đâu đây ta?
Nguyễn Quang Anh.
Mấy anh.. tránh đường xíu cho em đi với.. //bấu góc áo//
NPC
/3/: Ơ? Tránh sao được mà tránh, em nhỉ? //tiến tới//
NPC
/1/: Thôi học nhiều làm gì, về anh nuôi bé nha~? //vuốt tóc//
Lũ cặn bã đó giữ người em lại, rồi một trong số đó móc từ trong túi ra một tấm khăn nhỏ màu trắng.
Hắn cười khẩy một cái rồi tiến đến ấn chặt vào mũi và miệng em.
Thân hình vốn nhỏ con, sức lực lại yếu đuối. Làm sao em trốn khỏi ba tên này được?
——
Chơi game chán chê, nó mò xuống dưới nhà bếp để kiếm đồ ăn vặt. Mở ra thì thấy tủ trống không, chắc là em quên mua rồi lấp đầy cho nó rồi.
Hoàng Đức Duy.
Má? Hết đồ ăn mất rồi.. //lục lọi//
Hoàng Đức Duy.
Chậc! //mặc áo khoác//
Thế là nó đành mặc áo khoác rồi cuốc bộ ra tiệm thức ăn nhanh đầu đường.
Đi ngang qua con hẻm, nó nghe tiếng khóc lóc của ai đó.
Hoàng Đức Duy.
? //quay ngoắt lại//
————
misshanh
Hì hì:)).
misshanh
Đm t bị xoá fic, ditcu💔.
misshanh
Mới học về thấy cũng còn rảnh nên nhịn cơm viết xíu. Giờ đói rồi, t đi ăn cơm nha:).
Comments
bông.
đi qua nhà ju rồi ju mucbang qanh ấy lộn, nấu cho qanh mucbang nha 😋
2024-11-28
5