[Homicipher] Trót Yêu Ma Quỷ - OneShot
Ảo tưởng vỡ nát [M/MC x Hood]
T/G
Chuyện flop vaiz Zzzz :(
T/G
mà thôi kệ cứ vào thoi, viết vì đam mê mà
T/G
Thank ní Mao Mao vì đã tặng hoa cho tớ 🌹 iuuuu :3
chắc nửa t đổi tên chuyện quá, toàn nghĩ ra ý tưởng về MC top -_-
-".. " Lời nói
(..) suy nghĩ
*..* hành động
!Lưu ý!
OCC, MC top, Hood là người bình thường, Xác
Hood là giáo viên của MC
Hood = người, anh
MC = em, Y
Mr. Hood
-"Cậu nhìn xem cậu đã gây ra bao nhiêu rắc rối!?"
Mr. Hood
-"Cả lớp này tôi chưa thấy ai như cậu cả!"
Mr. Hood
-"Cậu nhìn H/N mà học hỏi kìa! "
Mr. Hood
-"Muốn tôi chú ý? Muốn tôi chú ý nên cậu phải quậy phá đủ kiểu như vậy? Cậu nghĩ tôi dễ lừa chắc!"
Mr. Hood
-"cậu nhìn H/N,..."
Tiếng chửi mắng của người như từng con dao găm vào tim Y. Y liên tục nhìn xung quanh, né đi ánh mắt sắc bén chứa đựng sự giận dữ bùng nổ của người.
Đứng trong phòng gv vắng bóng nhưng em lại cảm thấy như có hàng trăm ánh mắt đang nhìn mình vậy, như những bóng đen đáng sợ trực chờ nuốt chửng em khi người rời đi
Tại sao người lại so sánh em với nó chứ?
Nó luôn được người khen ngợi và cưng yêu, như món đồ chơi yêu thích nhất vậy. Còn em, em vì chỉ muốn người quan tâm nhưng thứ nhận lại là sự lạnh nhạt và dồn bỏ. Người luôn bình tĩnh và tinh tế với mọi người, nhưng sao với em lại khác?
người chỉ nghĩ đó là lí do biện hộ của em. người đâu biết em yêu người thật? em đ!ên cuồng như gã biến thái bám theo người, sưu tập những đồ mà người đã vứt bỏ
Người như vị thánh trong lòng em vậy..
MC
-"em luôn mơ thấy người, tình yêu của em"*Y lẩm bẩm, ánh mắt mờ ảo nhìn người, nhìn chằm chằm như gã điên, đáng sợ như xuyên qua từng mô thần kinh*
Mr. Hood
-"Cậu? Thái độ gì đây hả?"*Anh khoanh tay, đứng cao hơn Y một khúc, ánh mắt sắc đá của anh như có một chút trùng bước khi nhìn thấy thái độ kì lạ của Y*
MC
-"Em ước người là của em, phải là của em.."
Mr. Hood
-"Cậu đừng lừa tôi!"
Những lời bộc lộ của em liên tục bị người cắt ngang. người không muốn nghe những lời đó, những lời mà người đã biết nhưng không muốn chấp nhận..
MC
-"Tại sao chứ, tại sao người không chấp nhận em mà chỉ chấp nhận cô ấy"
MC
-"Tại sao một kẻ yêu thương người mức, ngày đêm nhớ về người, sẵn sàng làm mọi thứ để giữ người ở bên.."
MC
"một kẻ còn sống lại không bằng cái xᢠ¢hết nhuốm huyết t@nh hôi đã nguội lạnh ở dưới tầng hầm chứ?"
Mr. Hood
-"C-cậu.. đã..-"*Anh rợn người nhìn y, ánh mắt mệt mỏi của anh mở to. Không tin những gì em nói*
Mr. Hood
"Cậu đùa à? như vậy không vui đâu.."*Anh cố trấn tỉnh lại, nhìn y*
Nghe những lời bộc bạch k!nh tởm của em, nghe về cách em kết l!ễu H/N, người rợn ớn lạnh, dù người đã biết nhưng người không dám nghĩ em đã thật sự làm vậy
Mr. Hood
"Đồ quái vật! tránh xa tôi ra!!"*Anh lùi lại, vớ lấy cây thước trên bàn phòng thủ*
người nghĩ vậy sẽ ngăn chặn được em
tình yêu của em ơi. Em yêu người đến điên rồi, tình yêu đó có thể dễ dàng ngăn chặn bởi một cây thước sao?
dễ thương quá! Em hình như bị gì rồi! Tình yêu của em, ánh dương của em!
Nó không ngăn chặn được em, được tình yêu ảo tưởng của em đâu. Người nghĩ nó cứu được người sao?
?
-"Cậu làm gì mà về trễ thế nhóc?"
MC
-"Dạ không có gì đâu ạ, cháu có chút việc"
?
-"Cái bao đó là gì vậy?"
MC
-"Cháu đi vứt rác dùng bạn cháu, cháu đi trước đây ạ"
Y đi từng bước chân chậm rãi xuống tầng hầm tối tăm, đáng sợ như có tiếng thì thầm của những vong linh xui xẻo mãi mắc kẹt ở đó, mùi hôi thối của các nạn nhân cùng mùi tanh tưở! khiến nó chẳng khác nào một địa ngục thu nhỏ. Tiếng cửa kẻo kẹt đóng lại cùng tiếng bước chân kết thúc, Y đến giữa phòng, mở chiếc bao lớn ra
MC
-"Mr.Hood.."*Y mở cái túi đen ra, nhìn ngắm khuôn mặt người con trai ấy, bất giác nở nụ cười nhè nhẹ, vuốt ve khuôn mặt ấy như món đồ chơi yêu thích nhất*
Y trói anh vào chiếc ghế giữa phòng để mỗi ngày nhìn ngắm anh. nhìn ngắm con búp bê của mình, để anh nhìn thấy những những người bạn trong bóng tối, không muốn anh cô đơn, Y ngày ngày mang về những người bạn mới cho anh, để anh ở trong bóng tối của căn tầng hầm, cho anh không gian riêng
Y làm vậy là để muốn anh không nghĩ về ai ngoài y, nghĩ về y, mong chờ y về để thoát khỏi bóng tối đáng sợ
chơ! anh cho đến khi anh thật sự bất lực
như con búp bê vô hồn xinh đẹp của y
MC
-"Anh có yêu em không?"
MC
-"Sao anh ngập ngừng vậy?"
Mr. Hood
-"Anh yêu em mà"*Anh cuối gầm mặt, đã quen và bất lực với tình cảnh này, quen với những vết ro! in đậm chẳng thể xóa nhòa khi anh cố nói không*
MC
-"Nếu một ngày nào đó, em bỏ mặc anh. Anh có giận em không?"
MC
-"Em cũng vậy, nếu một ngày anh nguội lạnh, em sẽ giữ lại anh, dù anh sẽ chẳng còn động tỉnh nữa!"
MC
-"Giữ lại anh cho riêng em, mãi mãi!"
Mr. Hood
"..."*Anh vẫn im lặng, anh mắt anh mở to nhưng chẳng thèm rơi lệ, có vẻ biến mất vẫn hơn ở bên em*
MC
*Y ôm lấy khuôn mặt bầm tím của anh, vuốt ve nó. Vui vẻ như đứa trẻ vô tội*
Rồi một ngày nào đó. Y không còn hứng thú với anh nữa không biết chuyện quái đản gì sẽ xảy ra
Y sẽ chia anh ra thành túi rồi cất vào nơi nào đó?
biến anh thành con búp bê sứ
hấp thụ và ăn tối với khuôn mặt của anh
Việc Y ngừng yêu anh sẽ nhanh xảy ra, như cách y làm những người khác, cho anh vào quên lãng, trở thành kỉ niệm đẹp của y
đó vẫn chỉ là vấn đề thời gian với kẻ ảo tưởng và đa tình này
Mr. Hood
-"Liệu tôi đồng ý với em, em có để tôi yên không?"
MC
-"Chắc chắn rồi, nhưng điều đó đã mãi mãi là hối hận lớn nhất đời anh"
T/G
chuyện không biết đủ dảk chưa
T/G
nhưng tớ đoán là vừa đủ
T/G
có gì tớ sẽ viết p2 nếu nghĩ ra
T/G
❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤🧡🧡🧡🧡🧡🧡🧡🧡🧡🧡🧡🧡
💛💛💛💛💛💛💛💛💛💛💛💛💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💜💜💜💜💜💜💜💜💜💜💜💜
Comments