Chương 10: Oan Gia

Tôi đã nghĩ với tính cách hào sảng phóng khoáng đó, chưởng môn Lại Vân Trường sẽ dễ dãi trong việc rèn luyện. Nhưng không. Tôi lầm, ông trông thế mà kỉ cương đến đáng sợ.

Theo như tôi biết, nếu Khiết Vân là học trò cưng của cha tôi thì Tử Huyên chính là viên ngọc quý Lại Vân Trường đích thân mài. Tử Huyên nhận mệnh từ ông, sáng sớm nào cũng gõ mõ, đẽo tôi dậy.

Nói là sáng sớm mà tôi cũng oan ức đấy. Vì lúc hắn tới lôi tôi ra quảng trường- nơi các đệ tử thường tập luyện, trời còn chưa hửng sáng đâu. Chiếu theo thời đại tôi sống, chắc lúc đó chừng mới bốn giờ.

Hắn lôi tôi dậy rồi bắt tôi chạy bộ và kêu tôi tập thở, luyện phản xạ.

Ngày đầu thì tôi háo hức đấy, tôi có quyết tâm đấy, đó là cho đến ngày hôm sau...

Cả ngươi tôi nhức mỏi, ê ẩm như muốn rụng rời chân tay. Cổ tôi đau tê tái, nghiêng mặt thôi là cũng thấy cổ, xương đòn, vai tôi kêu cót két, than lên những tiếng rống riết.

Tôi cá là Úy Trì Tuyết Nhi chưa bao giờ làm việc gì nặng. Chứ một cơ thể tuổi mười sáu không thể yếu đuối cỡ độ này. Xưa kia tôi tay mơ tập thể dục và kháng lực, ngày đầu cũng không kiệt quệ như cái xác khô giống lúc này.

Tôi run lẩy bẩy như bà đẻ đến bãi tập, giơ con mắt chết ra nhìn Tử Huyên. Phản diện đại nhân vẫn chỉnh chu như ngày thường.

Không thể phủ nhận hắn rất đẹp, bảnh bao lại anh tuấn, có nét rất riêng với sống mũi cao và đôi mắt phượng. Ngũ quan hắn hoàn hảo... Ngoại trừ con mắt đáng sợ, đầy vẻ khinh bỉ đó đang nhìn tôi.

Tôi biết là giờ nếu có ống kính máy quay ở đây, chúng tôi chả khác nào hai phiên bản đối nghịch. Hắn là kế toán những ngày cuối năm, còn tôi là cái xác héo khô bị bòn rút lê lết đến đây xin được tăng lương.

Tôi hóp hai má lại giơ năm ngón tay:

“Huynh đài, à không, đại ca, huynh cho ta xin khất chỉ chạy năm vòng thôi được không?”

Hắn trừng mắt với tôi và nhoẻn miệng cười như Tu La đi lên từ địa ngục:

“Năm mươi vòng!”

Tôi bảo mà! Bảo hắn kiêm phụ trách tôi chính là đày tôi xuống địa ngục trần gian.

Tử Huyên lấy việc “dạy dỗ” tôi làm trò vui với hắn. Buổi học vẽ chú thuật, hắn là người trợ giảng giúp Lại Vân Trường.

Điều đó không lạ khi mà hắn đã đạt tứ đẳng ở tuổi còn rất trẻ, được xem là một trong những kì tài, mũi nhọn của tông môn. Nhưng sự nhiệt tình của chàng “giảng viên” này thực khiến tôi muốn bùng tiết, chui đầu xuống cống.

Hắn nhìn xuống bài tôi, còn cố tình cao giọng:

“Bài này không được. Làm lại.”

“Làm lại.”

“Lại.”

“Này, Úy Trì Tuyết Nhi, bao lâu rồi cô không cầm bút? Cái đó mà cô gọi là chữ à?”

Tôi không quen dùng bút lông được không?

Tôi thẹn quá hóa giận, tức điên, tôi đá chân đập vào mắt cá của hắn. Tử Huyên nhau mày, thấp giọng với tôi:

“Hôm nay cô ăn gan hùm mật gấu?”

Tôi nhoẻn cười đắc chí và tôi biết nụ cười này của mình sẽ không tồn tại lâu. Tôi nghiến răng nói bằng âm bụng:

“Không có, lão sư, ngài nhầm rồi, tiểu nữ đâu có dám cãi giả ngài.”

Hắn cũng cười thật tươi với tôi, mặt hắn đen hơn đít nồi:

“Lát nữa cô ở lại, chừng nào vẽ ra được một đạo chú thuật hoàn chỉnh thì ngưng.”

Tôi có thể mách cha hắn lấy tư xét công không? Mà không được, tôi nuốt ngược cục tức vào trong. Tôi thừa nhận tôi viết xấu thật. Tên khốn phản diện nhà hắn không ôm bụng cười khi nhìn cái mà tôi gọi là chú thuật cũng đã được xem như kì tích.

Tôi vừa viết một cách dằn vặt không can tâm, vừa tưởng tượng về ngày tôi sớm thành tài mà vượt mặt hắn, đến lúc đó tôi sẽ có can đảm gọi thẳng tên hắn, và bắt hắn gọi tôi là “ông cố nội”.

Dù rằng đúng là tôi có than vãn về sự nhiệt tình thái quá của hắn, nhưng cách Tử Huyên truyền đạt rất được. Mấy phương pháp mà sư thúc nói “đặc chế” cho riêng tôi cũng đạt công hiệu nhanh chóng.

Hai ba ngày đầu, quả thực tôi uể oải và cả người tôi lúc nào cũng đau rưng rức. Nhưng một tuần trở đi đã có sự thay đổi rõ rệt.

Tôi thấy người mình nhẹ đi hẳn. Không phải nhẹ về trọng lượng mà là tôi thấy mình giống như được thanh lọc, thanh tẩy.

Hình như cái cảm giác có làn khi man mát đang chạy qua người mình đó gọi là linh lực đúng không? Vi diệu thật, cảm giác như tôi đang được truyền nước ấy, cảm thấy được từng dòng khí lạnh chảy khắp kinh mạch mình.

Dù tôi và phản diện đại nhân ngày ngày diện kiến nhau, lúc nào cũng như nước với lửa song dường như tôi không còn thấy hắn quá xấu tính nữa. Suy nghĩ hắn sẽ giết tôi không còn thường trực xuất hiện trong đầu tôi nữa.

Còn với hắn, chắc hắn vẫn ghét tôi như ngày đầu. Thấy tôi như chó thấy mèo, khi thì mặt lạnh tỏ vẻ chẳng quan tâm tôi, khi thì hắn nhìn tôi mặt nhăn như mặt khỉ, áng chắc hôm đó hắn giẫm phải phân trâu, rất thích bắt nạt tôi, tìm tôi trả đũa, nếu hôm nào chúng tôi không hằn học với nhau một trận thì tôi cá là hôm đấy bão to.

Chapter
1 Chương 1: Xuyên Sách
2 Chương 2: Năn Nỉ
3 Chương 3: Phản Diện Đại Nhân
4 Chương 4: Vớ Nhầm Người
5 Chương 5: Nữ Chính
6 Chương 6: Cứu Giá
7 Chương 7: Mua Chuộc Phản Diện
8 Chương 8: Phù Thiên Thuật
9 Chương 9: Vỡ Lẽ
10 Chương 10: Oan Gia
11 Chương 11: Hội Viên Nguyệt
12 Chương 12: Kì Đà Cản Mũi
13 Chương 13: Điều Ước
14 Chương 14: Vân Hoa Đại Hội
15 Chương 15: Nhất Tiếu Khuynh Tâm
16 Chương 16: Miệng Yêu Quái
17 Chương 17: Nhân Họa
18 Chương 18: Hệ Thống
19 Chương 19: Bắt Đầu Vòng Loại
20 Chương 20: Lo Lắng
21 Chương 21: Nghĩ Về Hắn
22 Chương 22: Ai Quyến Rũ Ai
23 Chương 23: Phạt Quỳ
24 Chương 24: Gọi Tên
25 Chương 25: Nơi Từ Đường Có Thềm Ánh Dương
26 Chương 26: Lai Vũ Cốc
27 Chương 27: Tịnh Vân Sơn
28 Chương 28: Khoảnh Khắc Rung Động
29 Chương 29: Quá Khứ Tang Thương
30 Chương 30: Sinh Tử
31 Chương 31: Thích Một Người
32 Chương 32: Thượng Quan Viễn
33 Chương 33: Giải Ấn
34 Chương 34: Trong Ngoài Bất Nhất
35 Chương 35: Trường An Tôn Giả
36 Chương 36: Thân Thế Thực Sự
37 Chương 37: Dư Hồn
38 Chương 38: Ta Thích Huynh, Rất Thích
39 Chương 39: Thiên Mệnh
40 Chương 40: Biến Cố
41 Chương 41: Đêm Đầy Sao
42 Chương 42: Ứng Phó
43 Chương 43: Nắng Hạ
44 Chương 44: Vén Màn Sự Thật
45 Chương 45: Nắng Hạ Phải Lòng Gió Đông
46 Chương 46: Trùng Sinh
47 Chương 47: Phong Ấn
48 Chương 48: Nụ Hôn Đầu
49 Chương 49: Nuôi Chồng Từ Thuở Còn Thơ
50 Chương 50: Chưởng Môn Phu Nhân
51 Chương 51: Nhân Họa Hay Tai Ương
52 Chương 52: Đổ Lỗi
53 Chương 53: Trăn Trở Thường Trực
54 Chương 54: Mây Trắng Cùng Gió Bấc
55 Chương 55: Lời Thì Thầm Của Gió
56 Chương 56: Hải Đường Lay Động Sắc Xuân
57 Thông Báo Truyện Mới
Chapter

Updated 57 Episodes

1
Chương 1: Xuyên Sách
2
Chương 2: Năn Nỉ
3
Chương 3: Phản Diện Đại Nhân
4
Chương 4: Vớ Nhầm Người
5
Chương 5: Nữ Chính
6
Chương 6: Cứu Giá
7
Chương 7: Mua Chuộc Phản Diện
8
Chương 8: Phù Thiên Thuật
9
Chương 9: Vỡ Lẽ
10
Chương 10: Oan Gia
11
Chương 11: Hội Viên Nguyệt
12
Chương 12: Kì Đà Cản Mũi
13
Chương 13: Điều Ước
14
Chương 14: Vân Hoa Đại Hội
15
Chương 15: Nhất Tiếu Khuynh Tâm
16
Chương 16: Miệng Yêu Quái
17
Chương 17: Nhân Họa
18
Chương 18: Hệ Thống
19
Chương 19: Bắt Đầu Vòng Loại
20
Chương 20: Lo Lắng
21
Chương 21: Nghĩ Về Hắn
22
Chương 22: Ai Quyến Rũ Ai
23
Chương 23: Phạt Quỳ
24
Chương 24: Gọi Tên
25
Chương 25: Nơi Từ Đường Có Thềm Ánh Dương
26
Chương 26: Lai Vũ Cốc
27
Chương 27: Tịnh Vân Sơn
28
Chương 28: Khoảnh Khắc Rung Động
29
Chương 29: Quá Khứ Tang Thương
30
Chương 30: Sinh Tử
31
Chương 31: Thích Một Người
32
Chương 32: Thượng Quan Viễn
33
Chương 33: Giải Ấn
34
Chương 34: Trong Ngoài Bất Nhất
35
Chương 35: Trường An Tôn Giả
36
Chương 36: Thân Thế Thực Sự
37
Chương 37: Dư Hồn
38
Chương 38: Ta Thích Huynh, Rất Thích
39
Chương 39: Thiên Mệnh
40
Chương 40: Biến Cố
41
Chương 41: Đêm Đầy Sao
42
Chương 42: Ứng Phó
43
Chương 43: Nắng Hạ
44
Chương 44: Vén Màn Sự Thật
45
Chương 45: Nắng Hạ Phải Lòng Gió Đông
46
Chương 46: Trùng Sinh
47
Chương 47: Phong Ấn
48
Chương 48: Nụ Hôn Đầu
49
Chương 49: Nuôi Chồng Từ Thuở Còn Thơ
50
Chương 50: Chưởng Môn Phu Nhân
51
Chương 51: Nhân Họa Hay Tai Ương
52
Chương 52: Đổ Lỗi
53
Chương 53: Trăn Trở Thường Trực
54
Chương 54: Mây Trắng Cùng Gió Bấc
55
Chương 55: Lời Thì Thầm Của Gió
56
Chương 56: Hải Đường Lay Động Sắc Xuân
57
Thông Báo Truyện Mới

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play