Pháo Hoa Rực Rỡ Nơi Biển Khơi [DomicPad]
Chương 1
Mười một giờ đêm vào một ngày gần cuối tháng Mười hai,
Một luồng gió lạnh thấu sương đã chào đón khi anh từ phòng trà, nơi mình vừa kết thúc ca làm việc, bước ra.
Phạm Anh Duy (Beta)
[phà hơi ấm vào hài lòng bàn tay, xoa đều] “Lạnh quá! À mà cũng đúng thôi…dù sao cũng sắp đến Giáng sinh rồi nhỉ?”
Trong khi anh vẫn mải mê ngắm nhìn đường phố lung linh ánh đèn trước mắt thì điện thoại trong túi áo khoác bất ngờ rung lên.
Phạm Anh Duy (Beta)
[vội vàng mở điện thoại lên xem] “Là Anh Quân gọi sao? Chẳng nhẽ ở nhà xảy ra chuyện gì rồi?”
Phạm Anh Duy (Beta)
📱[giọng run run] Sao em gọi anh vậy? Có gì việc gì cấp bách sao? Hay Anh Dương của anh xảy ra chuyện gì à?
Phạm Anh Quân_Quân Ap (Omega)
📱 Này, anh bình tĩnh đi! Em gọi chỉ là muốn hỏi anh làm việc xong chưa? Thằng bé Anh Dương cứ nhất quyết đòi anh dỗ ngủ…
Phạm Anh Duy (Beta)
📱Được rồi, anh về ngay đây! [vội vã cúp điện thoại]
Để giới thiệu một chút, người vừa gọi điện là Phạm Anh Quân, em trai cùng cha khác mẹ của anh. Tuy Anh Quân đang là sinh viên năm Ba nhưng đôi lúc, người em trai này sẽ kiêm luôn việc bảo mẫu cho con trai anh.
Và còn anh? Anh là Phạm Anh Duy, một ông bố đơn thân Beta. Hiện anh đang làm vài công việc liên quan đến nghệ thuật, âm nhạc như dạy đàn, đi hát… để mưu sinh.
Phạm Anh Duy (Beta)
[thấp thỏm không yên, cứ nhìn lên nhìn xuống cái trụ đèn giao thông] “Nhanh nào! Nhanh chuyển sang đèn xanh đi!”
: Aaa! Anh Dương Domic được chiếu trên bảng LED rồi kìa!
Phạm Anh Duy (Beta)
[tò mò ngước mắt nhìn theo hướng hai cô gái trẻ đang chỉ tay] “!?”
Trước mắt anh là một chiếc bảng LED lớn đang chiếu một đoạn “Idol Adversting” của nghệ sĩ trẻ Dương Domic.
Phạm Anh Duy (Beta)
[đưa hai lòng bàn tay vào túi áo khoác, cúi đầu bước sang đường] “Thật mừng cho em!”
Trước khi tiếp tục câu chuyện thì Trần Đăng Dương, một nghệ sĩ trẻ với nghệ danh Dương Domic, là một Enigma có xuất thân và tài năng đáng mơ ước.
Và cậu ấy cũng chính là ba lớn của Phạm Anh Dương, con trai của anh!
Phạm Anh Duy (Beta)
[thổi một làn hơi mỏng vào không khí rồi đưa tay vào túi áo khoác, lục tìm chùm chìa khoá] “Mọi chuyện năm đó chỉ là sai lầm thôi! Giờ cũng đã qua được năm năm rồi…”
Phạm Anh Duy (Beta)
[lầm bầm] Không cần cảm thấy có lỗi…
Cạch - Tiếng cánh cửa được mở vang lên.
Anh nhanh chóng đi vào rồi khóa cửa lại. Trước mắt anh có hai người, một lớn một nhỏ đang đứng nghiêm chỉnh chào.
Phạm Anh Duy (Beta)
[phì cười] Hai cậu cháu đang làm trò gì đấy?
Phạm Anh Quân_Quân Ap (Omega)
[phì cười] Đang chờ anh về để “bàn giao” Anh Dương ạ!
Phạm Anh Duy (Beta)
[lắc đầu bất lực] Hôm nay đã làm phiền rồi! Cảm ơn nhé! Mà tối nay, em không tính ngủ lại đây thật sao?
Phạm Anh Quân_Quân Ap (Omega)
[xỏ chân vào đôi giày thể thao để trước thềm] Vâng…Người yêu em vẫn còn đang thức chờ em ở nhà. Không thể không về được!
Phạm Anh Duy (Beta)
Được rồi! Vậy có gì cho anh gửi lời chào đến Kim Long nhé! [vẫy vẫy tay]
Phạm Anh Quân_Quân Ap (Omega)
Vâng! Hai ba con nhà anh cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi nhé!
Cho đến khi cánh cửa trước mắt lần nữa đóng lại, anh lúc này mới quay sang cậu nhóc đang đứng khép nép dựa tường.
Phạm Anh Duy (Beta)
Nghe cậu Quân bảo con đòi ba về dỗ ngủ à? Hôm nay con sao vậy Dương?
Phạm Anh Dương (???)
[ấp úng trả lời không thành câu] Nhớ…nhớ ba…
Phạm Anh Duy (Beta)
[ngớ người ra vài giây rồi thở dài, bế cậu nhóc lên] Ba đến chịu con thật đấy…mà gậy dẫn đường của con đâu rồi?
Phạm Anh Dương (???)
Dạ…con để ở trong phòng…Vừa nãy là cậu Quân bế con ra…
Phạm Anh Duy (Beta)
Ừm, thôi, nhanh đi ngủ nào! Đã hơn Mười một giờ rồi…
Sau khi anh đã ru cậu nhóc Anh Dương vào giấc ngủ, bản thân cũng nhanh chóng đi tắm rửa.
Phạm Anh Duy (Beta)
[vừa sấy tóc, vừa nhìn chằm chằm vết sẹo ở bụng] “Vết sẹo này…luôn làm mình nhớ đến ngày sinh thằng bé…và cũng nhớ luôn cả em ấy nữa!”
Phạm Anh Duy (Beta)
Mệt mỏi nên lại nghĩ linh tình rồi. Mình cũng nhanh đi ngủ thôi…sáng còn phải đi dạy đàn nữa! [bước ra khỏi phòng tắm, thuận tay tắt đèn]
Chớp mắt một cái thì đã đến sáng, khi Phạm Anh Duy mở mắt ra là đã Sáu giờ sáng,
Sau khi gọi nhóc con nhà anh dậy và chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, anh đưa con đến trường mẫu giáo rồi đi đến nhà cậu học trò của mình.
Đỗ Hải Đăng_HidaDoo (Alpha)
[rời tay khỏi những phím đàn] Thầy thấy thế nào ạ?
Phạm Anh Duy (Beta)
[mỉm cười, vỗ tay] Em đánh hay lắm! Càng ngày càng tiến bộ đấy nhé!
Phạm Anh Duy (Beta)
Nghe cô nhà nói em định sẽ đăng ký Nhạc viện nhỉ?
Đỗ Hải Đăng_HidaDoo (Alpha)
[ngại ngùng gật đầu] Vâng…Dù gì thì em cũng muốn được học cùng trường với anh ‘gấu nhỏ’ của em!
Phạm Anh Duy (Beta)
[bật cười] Được rồi, vậy nhanh tập tiếp đi! Phải luyện cho tốt để còn đậu Nhạc viện và theo đuổi anh gấu nhà em nữa!
Đỗ Hải Đăng_HidaDoo (Alpha)
Vâng! Vâng!
Phạm Anh Duy (Beta)
[mỉm cười nhìn cậu nhóc đang cố gắng theo đuổi tình yêu kia] “Đứa nhóc nào ở độ tuổi này cũng nhiệt huyết trong tình yêu hết nhỉ?”
Comments
Mint
ủa ê j đây 🙂 có ẩn tình j r nè
2024-12-20
1