[MilkLove] Vì Ta Yêu Chàng
Chương 2. Xuyên không
Sau khi trở về nhà, đến tận sáng hôm sau đi làm, tôi vẫn bị ám ảnh bởi câu nói của thầy bói.
Phan Tiểu Niên (Milk)
Mình sắp hẹo thật sao..
Thế quái nào được, tôi đang rất là khoẻ mạnh, tuổi xuân phơi phới.
Phan Tiểu Niên (Milk)
Mặc kệ vậy
Đồng nghiệp
Ê, trưa nay đi ăn sushi
Đồng nghiệp
Tớ trả chầu hôm qua nhá
Tôi tạm gác lại chuyện kia, giờ thì vui rồi, sushi ơi ta tới đây.
Phan Tiểu Niên (Milk)
Chốt nhá
Đồng nghiệp
Milk, hôm qua lúc ông thầy bói nắm tay cậu, sao cậu nhắm mắt đơ người ra vậy?
Đồng nghiệp
Cậu cảm nhận được gì không?
Tôi đang nhai nhồm nhoàm một họng, cô bạn đồng nghiệp làm tôi khựng lại một chút.
Phan Tiểu Niên (Milk)
Không có
Phan Tiểu Niên (Milk)
*Tiếp tục nhai*
Đồng nghiệp
Hỏng lẽ tự nhiên hai người ngủ gật vậy hả?
Phan Tiểu Niên (Milk)
*Gật đầu*
Phan Tiểu Niên (Milk)
Lo ăn đi, tớ ăn hết bây giờ
Thấy tôi không phản ứng, cô ấy mới chịu ăn. Tôi nén lại uẩn khúc trong lòng, thực ra tôi cũng có chút sợ, nhưng không dám nói với ai. Nhỡ cái miệng xui xẻo nói nhiều thành sự thật thì tôi chết chắc.
Ăn xong chúng tôi lại vào làm ca chiều. Phòng thí nghiệm hôm nay hơi nóng hơi bình thường thì phải, tôi bảo đồng nghiệp đi báo với bên bộ phận sửa chữa, để nóng hơn nữa tôi sợ sẽ hư hết hoá chất mất.
Phan Tiểu Niên (Milk)
*Kiểm tra hoá chất trên bàn*
Ống thông khí thông với tủ hoá chất bị rò rỉ, làm máy móc bên trong bị lỗi nhiệt độ, chập mạch điện.
Phan Tiểu Niên (Milk)
*Không nghe thấy*
Mọi người nghe tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả một vùng, họ bàng hoàng nhận ra phòng thí nghiệm của tập đoàn đã phát nổ. Cả trụ sở lập tức sơ tán mọi người và gọi cứu hoả.
Tất cả các sản phẩm nghiên cứu của tập đoàn đều bị nổ, gây thiệt hại nghiêm trọng. Có lẽ điều may mắn duy nhất ở đây là tai nạn lần này chỉ thiệt mạng một người, vì khu vực thí nghiệm được nằm riêng biệt so với các khu còn lại.
Cơ thể tôi cứng ngắt, ráng cử động ngón tay một chút, cuối cùng cũng di chuyển được cánh tay. Tôi ôm đầu mình một cách đau đớn, từ từ mở mắt nhìn xung quanh.
Phan Tiểu Niên (Milk)
*Quan sát căn phòng*
Căn phòng trang trí theo phong cách rất lạ, à không hẳn là trang trí, chỉ là vài công cụ thô sơ, một cái tủ cũ kĩ bị gãy mất hai chân phải chêm thêm cục gạch, một cái bàn gỗ mỏng đã xước vài thớ gỗ, ba cái ghế cũng thô sơ nốt. Vách nhà dựng lên đơn sơ từ các loại tre đan đắp cùng với đất. Cả cái giường đất này cũng chỉ được trải lên tấm đệm mỏng cũ, hèn chi cả người tôi ê ẩm lên hết rồi.
Phan Tiểu Niên (Milk)
“Đây là đâu?”
Phan Tiểu Niên (Milk)
“Mình còn sống sao?”
Tôi nhớ vừa có vụ nổ to ở phòng thí nghiệm mà.
Phan Tiểu Niên (Milk)
*Sờ mó khắp người*
Người tôi chỉ bị trầy vài chỗ, ở trên đầu được băng bó thì hơi đau hơn một chút.
Một người phụ nữ trung niên bước vào phòng, nhìn thấy tôi liền chạy đến khóc lóc.
Phan Gia Mẫn (Mẹ Milk)
Niên nhi a, con làm mẫu thân sợ muốn chết
Phan Gia Mẫn (Mẹ Milk)
*Ôm Milk khóc lớn*
Phan Tiểu Niên (Milk)
“Niên nhi nào? Nghe cách nói chuyện lạ vậy?”
Tôi mù mịt vỗ vỗ lưng trấn an người phụ nữ.
Phan Tiểu Niên (Milk)
Con không sao
Phan Tiểu Niên (Milk)
Mà dì là ai vậy? Con không phải niên nhi gì đó đâu
Người phụ nữ đơ ra vài giây rồi gào khóc to hơn.
Phan Gia Mẫn (Mẹ Milk)
Con…con bị té núi đập đầu quên mất ta là ai luôn rồi sao
Nhìn thấy bà ta khóc lóc thảm thiết làm tôi đau đầu dữ dội, tôi vội trấn an.
Phan Tiểu Niên (Milk)
Đừng khóc nữa…con không sao
Phan Tiểu Niên (Milk)
Dì…mẫu thân cho con nằm nghỉ xíu sẽ khoẻ
Phan Gia Mẫn (Mẹ Milk)
Được, được, ta ra ngoài, con nghỉ ngơi cho tốt
Phan Gia Mẫn (Mẹ Milk)
*Vuốt tóc Milk*
Sau khi “mẫu thân” ra ngoài, tôi mới thả lỏng người, cố gắng sắp xếp lại mọi thứ trong đầu mình.
Phan Tiểu Niên (Milk)
Mình đã xuyên không sao?
Phan Tiểu Niên (Milk)
Phan Tiểu Niên…Đây là mình của nhiều kiếp trước
Tôi ngớ người, không lẽ lời của lão thầy bói đã thực sự ứng nghiệm?
Một dòng ký ức được tua ngược, tái hiện lại cuộc đời của thân xác này.
Tôi của nhiều kiếp trước, tên là Phan Tiểu Niên, 19 tuổi, con gái của Phan Trị và Phan Gia Mẫn. Từ lúc mới sinh, tôi đã được tráo thân phận thành nam hài tử, vì thời đại này cực kỳ trọng nam khinh nữ, đặc biệt là dòng họ Phan gia.
Dòng họ Phan gia đứng đầu là ông bà nội tôi, họ có 4 người con, 3 trai 1 gái. Ba tôi đứng thứ hai, tuy là con trai nhưng lại bị ghẻ lạnh nhất trong tộc vì quá hiền lành thật thà, luôn bị anh trai và em trai bắt nạt đổ lỗi. Cũng may, ông vẫn còn đứa em gái út chơi cùng vì cô ấy cũng không được mọi người yêu thương, giống ba tôi.
Lúc sinh tôi ra, dù đã dối rằng tôi là con trai, ba mẹ tôi vẫn không được coi trọng. Sinh hoạt chung rất khó khăn khi chi tiêu đều phải báo cáo, làm lụng vất vả được bao nhiêu đồng phải nộp cho nội hết bấy nhiêu, còn bị mắng chửi thậm tệ, giờ phải nuôi thêm tôi nữa làm ba tôi phải tăng lượng công việc mong kiếm thêm tiền để lo cho tôi.
Cũng chỉ được hơn 5 năm, ba tôi vì kiệt sức mà mất, mẹ tôi lâm vào khủng hoảng. Bị sức ép từ nội, mẹ tôi bị buộc phải tách khỏi nhà lớn. Cũng còn may, theo gia quy, vì tôi là con trai nên được chia cho 3 mẫu đất cùng một ngôi nhà nhỏ, là ngôi nhà hiện tại tôi ở.
Mẹ tôi một mình nuôi tôi khôn lớn, dù khổ đến đâu mẹ vẫn vì tôi mà cố gắng, còn đỡ hơn phải sống chung với cái dòng họ không có tình người kia.
Lại kể đến, lúc ba tôi còn sống, có chơi thân với một người bạn tên là Lâm Quân, ông có người con gái thứ tên là Lâm Tiểu Ái, không hiểu sao từ lúc mới sinh, trên chân nàng nổi nhiều mụt lạ, chữa trị khắp nơi cũng không khỏi, liền bị mọi người đồn là bị bệnh truyền nhiễm, ai cũng sợ hãi xa lánh.
Hai ông bạn tâm sự, ông Quân sợ con sau này ế chồng đến già, thì ba tôi lại lỡ miệng an ủi, “Sợ gì chứ, con trai của ta mới phải sợ không cưới được thê tử đây này”. Và thế là ông Quân nằng nặc đòi kết thông gia, với tính tình dễ mềm lòng như ba tôi thì cũng đành phải chấp nhận. Mẹ tôi khi biết chuyện cũng không nỡ trách chồng, thôi đành tới đâu tính tới đó.
Thời điểm tôi bị nạn là khi nghe tin còn một tháng nữa là tới ngày cưới, tôi không đồng ý, cảm thấy việc mình phải giả nam là đã uất ức lắm rồi, nhưng vì rất thương mẹ nên chỉ biết chịu đựng. Dù vậy, tôi tuổi trẻ bồng bột, một mình đi lên núi định xả hết uất ức trong lòng, rồi xui thay, tôi bị trượt chân té xuống núi, may là được Trần đại phu cứu giúp, ông biết thân phận của tôi nhưng vì thâm tình với ba tôi nên ông giúp gia đình giữ bí mật.
Phan Tiểu Niên (Milk)
Thật dại dột
Thật ra “tôi” đã chết, cả Milk và Niên, nhưng vì một sự thần kì nào đó mà tôi lại được sống một lần nữa, nhưng trớ trêu là Milk lại ở trong thân xác của Niên.
Nghĩ đi nghĩ lại, đây cũng là một sự may mắn, ở thời hiện đại tôi đã không còn động lực để sống, một thân một mình mà tồn tại. Giờ đây tôi có mẹ, tôi nhớ hơi ấm của ba mẹ mình, bà Mẫn là người phụ nữ thương chồng thương con, tôi sẽ thay Niên chăm sóc tốt cho bà, giúp Niên cũng như giúp tôi, có một gia đình luôn yêu thương nhau.
Comments
ter 🌅💖
í í chỗ này phải là Lâm Tiểu Ái chứ bà ơiiiiii
2024-12-06
4
siêu nhân
típ đi tg
2024-12-05
1