Cả nhóm giật mình quay đầu nhìn quanh, nhưng không thấy ai trong bóng tối. Tiếng cười đã tắt, để lại một sự im lặng đáng sợ.
Thành An
Mày nghe chưa? Đừng tin ai... Ý là sao?
Thượng Long
/nắm chặt tay thành nắm đấm/ Ý là đừng tin ai trong tụi mình?
Quang Hùng
/liếc Long/ Hay là mày tự thấy tội? Có gì giấu tụi tao không?
Thượng Long
/bực bội/ Câm miệng đi! Tao chẳng làm gì cả!
Quang Anh
/ngắt lời/ Thôi đủ rồi! Đây không phải lúc để nghi ngờ lẫn nhau.
Đức Duy
/trầm ngâm/ Nhưng tao nghĩ đây không chỉ là lời đe dọa... Có thể là một lời nhắc nhở từ... chính tụi mình.
Bảo Khang
Chính tụi mình? Ý mày là sao?
Đức Duy
/chỉ vào những dòng chữ trên tường/ "Vòng lặp này chưa kết thúc." Tao nghĩ... tụi mình đã từng ở đây. Có thể... nhiều lần.
Thành An
/mắt mở to/ Mày đang nói gì vậy, Duy? Tụi mình chỉ mới lạc vào đây thôi mà.
Quang Anh
Nhưng nếu những gì Duy nói là thật, thì sao? Có khi nào tụi mình... đang mắc kẹt trong một vòng lặp không hồi kết?
Thượng Long
Nghe như mấy bộ phim tao coi. Mắc kẹt kiểu này thì sao mà thoát?
Quang Hùng
/chỉ tay vào bản đồ/ Vậy điểm X này có thể là lối ra... hoặc là một cái bẫy lớn.
Đức Duy
/gật đầu/ Tao đồng ý. Nhưng giờ tụi mình không có lựa chọn. Tiếp tục thôi.
Cả nhóm đi sâu hơn vào căn hầm. Không gian ngày càng tối, và mùi ẩm mốc trở nên nặng nề. Đột nhiên, một cánh cửa kim loại xuất hiện trước mặt họ.
Bảo Khang
/nhìn cánh cửa/ Cửa này... trông như gì đó trong phim khoa học viễn tưởng.
Quang Anh
/chạm vào cửa/ Có vẻ nặng. Để tao mở.
Quang Anh cố gắng đẩy mạnh, nhưng cánh cửa không nhúc nhích. Thành An và Thượng Long cùng giúp, cuối cùng cũng mở được một khe nhỏ đủ để cả nhóm lách qua.
Thành An
Trời đất... Mày thấy cái gì vậy?
Bên trong là một căn phòng lớn, chứa đầy những hình ảnh, bản đồ và... những tấm gương.
Quang Hùng
/tiến vào, nhìn chằm chằm vào một tấm gương/ Tụi mày lại đây coi.
Cả nhóm tụ lại trước một tấm gương lớn. Bên trong gương không phản chiếu hình ảnh hiện tại của họ, mà là những phiên bản cũ hơn, trông kiệt quệ và đầy vết thương.
Thượng Long
/giọng nhỏ đi/ Đây... là tụi mình sao?
Quang Anh
/chỉ tay vào hình ảnh trong gương/ Cái này chứng minh lời Duy nói là thật. Tụi mình đã từng ở đây.
Đức Duy
/nhíu mày, chỉ vào một bức tường bên cạnh tấm gương/ Ở đây còn một cuốn sổ...
Duy cầm cuốn sổ lên. Trang đầu tiên ghi dòng chữ: "Nếu đọc được dòng này, hãy nhớ: Đừng tin bất kỳ ai. Ngay cả chính mình."
Thành An
Tao nghe mà chán luôn rồi đó.
Quang Anh
/nhìn thẳng vào Duy/ Mày nghĩ sao, Duy?
Đức Duy
Tao nghĩ... lời này không phải cảnh báo tụi mình không tin nhau, mà là để nhắc rằng... tụi mình có thể đã thay đổi.
Quang Hùng
/gật đầu/ Ý mày là tụi mình... có thể không còn là tụi mình?
Bất chợt, tấm gương rung lên, hình ảnh trong đó biến mất, thay vào đó là một dòng chữ mới: "Chìa khóa để thoát ra nằm ở trung tâm. Nhưng trung tâm không dành cho kẻ yếu."
Quang Anh
/nắm chặt tay/ Trung tâm... Đó chính là nơi dấu X.
Comments
Người đọc truyện.
Có thể trong nhóm có gián điệp như các bạn nói nhưng trong rừng này có gián điệp để làm gì chứ? Nếu có thì mình nghi mỗi Wean với Rhy
2025-03-17
0
Lan Ngọc
Khi nào kết vậy,chứ tui đọc mà sợ quá
2024-12-12
2
RED FLAS CHÍNH HIỆU
hình như đây là một cạm bẫy để thao túng tâm lí của những ng áo đen đã sắp đặt
2025-03-23
0