Chương 3: Em mới là vợ anh mà!

Buổi tối trong căn nhà yên tĩnh, mọi thứ dường như vẫn bình thường cho đến khi tiếng tranh cãi vang lên từ cầu thang giữa Như Ngọc và Đức Duy
Như Ngọc
Như Ngọc
Anh làm ơn bớt bảo vệ ba em một chút được không?
Như Ngọc bực bội, giọng nói đầy ấm ức
Như Ngọc
Như Ngọc
Em chỉ muốn nhắc nhở nhẹ thôi, anh có cần phải làm lớn chuyện đến vậy không?
Đức Duy khoanh tay, tựa người vào lan can, đôi mắt lạnh lùng nhìn vợ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhắc nhở cái gì? Mấy người đó nói xấu ba, anh không thể để yên được
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu em nghĩ vậy là sai thì em tự đi mà làm cho vừa lòng họ!
Như Ngọc
Như Ngọc
Em không nói là anh sai, nhưng anh không biết cách kiềm chế!
Như Ngọc
Như Ngọc
Anh nói thôi thì đã đành, đằng này anh đánh luôn cả mấy người đó
Như Ngọc
Như Ngọc
Bây giờ người ta đang lên công ty em quậy lên kìa
Như Ngọc cố gắng giải thích, nhưng giọng cô bắt đầu run
Như Ngọc
Như Ngọc
Anh làm ầm lên như thế, cả hàng xóm lẫn đối tác đều nhìn vào, công việc của tụi mình không phải trò đùa đâu
Đức Duy nhíu mày, giọng nói ngày càng to
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba em là người bị nói xấu, là ba của em đấy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh không thể ngồi yên nhìn ba bị tổn thương
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu em cảm thấy xấu hổ thì đừng có can thiệp vào chuyện này nữa!
Như Ngọc nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe. Cô nói nhỏ nhưng đầy uất ức
Như Ngọc
Như Ngọc
Nhưng em là vợ anh mà!
Như Ngọc
Như Ngọc
Em cũng có quyền lên tiếng khi mọi thứ ảnh hưởng đến cả hai chúng ta
Như Ngọc
Như Ngọc
Anh bảo vệ ba như thế, còn em thì sao?
Như Ngọc
Như Ngọc
Anh coi em là gì??
Đức Duy bật cười nhạt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em không cần bảo vệ, vì em chẳng chịu thiệt thòi gì
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn ba... ba không đáng phải chịu những lời nói đó
Như Ngọc
Như Ngọc
Gì chứ?? Gì chứ hả
Như Ngọc không nói gì nữa
Cô cắn môi, nước mắt chảy dài trên má
Tiếng nấc của cô vang vọng trong không gian tĩnh mịch, như một lưỡi dao sắc bén cứa vào bầu không khí vốn đã căng thẳng
Quang Anh ngồi dưới nhà, đôi tay đặt trên đầu gối, đôi mắt dõi lên cầu thang
Anh nghe rõ từng lời, từng tiếng tranh cãi của hai đứa
Lòng anh quặn thắt, cảm giác tội lỗi dâng lên mãnh liệt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Là tại mình... Tại mình mà hai đứa nó mới cãi nhau”
Anh đứng dậy, đôi chân run rẩy bước từng bước lên cầu thang
Khi gần đến nơi, giọng nói yếu ớt của anh cất lên, lấn át cả tiếng khóc của Như Ngọc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy, Ngọc... đủ rồi. Hai đứa đừng cãi nhau nữa
Cả hai người đều quay lại nhìn Quang Anh
Đôi mắt anh đỏ hoe, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt
Anh cố gắng cười, nhưng nụ cười méo mó ấy chỉ càng khiến anh trông yếu đuối hơn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là tại ba. Tại ba mà hai đứa mới như thế này
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ba xin lỗi... ba không đáng để Duy phải làm lớn chuyện như vậy
Đức Duy nhìn Quang Anh, ánh mắt hắn thay đổi ngay lập tức
Vẻ bực tức biến mất, thay vào đó là một sự xót xa và chút gì đó cháy bỏng trong lòng ngực
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba đừng nói vậy. Ba không làm gì sai cả
Quang Anh lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, từng giọt long lanh trượt xuống gương mặt kiều diễm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng... nhưng nếu không có ba... hai đứa đã không cãi nhau...
Đức Duy không thể chịu nổi nữa. Hắn lao xuống cầu thang, bỏ mặc Như Ngọc đứng chôn chân tại chỗ
Đến nơi, hắn vòng tay ôm chặt lấy Quang Anh, kéo anh vào lòng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng khóc nữa, ba... Con xin ba đấy
Quang Anh cố đẩy Đức Duy ra, nhưng sức lực anh quá yếu. Anh vừa khóc vừa nói
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy, Ngọc nó cần con hơn...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con để ý đến Ngọc đi, đừng quan tâm đến ba nữa...
Đức Duy không nghe
Hắn siết chặt vòng tay, giọng nói trầm ấm nhưng đầy cương quyết
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba không cần nói gì nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con không để ai làm tổn thương ba đâu
Như Ngọc nhìn cảnh đó, đôi mắt mở to kinh ngạc
Cô cắn chặt môi, cảm giác như bị bỏ rơi tràn ngập trong lòng
Cô hét lên, giọng đầy căm phẫn
Như Ngọc
Như Ngọc
Đức Duy! Anh điên rồi!
Như Ngọc
Như Ngọc
Ba khóc một chút mà anh dỗ dành như thế, còn em thì sao?
Như Ngọc
Như Ngọc
Em là vợ anh đấy!
Đức Duy không buồn quay lại, chỉ lạnh lùng nói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em lên phòng đi, để anh ở đây với ba
Như Ngọc uất nghẹn, cô lắc đầu rồi quay người bỏ chạy lên lầu
Tiếng bước chân cô giậm mạnh vang lên từng nhịp
Đức Duy buông Quang Anh ra, nhìn anh chăm chú
Hắn lấy tay lau những giọt nước mắt trên má Quang Anh, giọng nói dịu dàng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba đừng khóc nữa. Không ai đáng để ba phải buồn như vậy
Quang Anh cúi đầu, cố gắng nén những tiếng nấc
Anh lặng lẽ gật đầu, không nói thêm lời nào
Đức Duy chỉ buông anh ra khi thấy anh đã bình tĩnh lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba nghỉ ngơi đi. Con sẽ lên xem Như Ngọc thế nào
Nói rồi, Đức Duy đứng dậy, chỉnh lại áo rồi bước lên cầu thang, để lại Quang Anh ngồi một mình nơi bậc thềm
Trong lòng anh, cảm giác tội lỗi xen lẫn chút gì đó không thể gọi tên
Hot

Comments

Ichoyou denkhichet🖤

Ichoyou denkhichet🖤

Giờ chồng chị sắp thành chồng ba chị r thật điên rồ...

2025-01-26

0

Anna là_•lovelycon❣️

Anna là_•lovelycon❣️

chị hay thôi kệ họ đi rồi mik về với nhau=)

2025-01-08

1

gang gang gang

gang gang gang

thật ra em thích nữ

2024-12-11

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play