[Quỷ Khóc]Liều Thuốc An Thần…
Chapter 2:
Sau một hồi nghe người đàn ông râu rặm đó nói thì câu tôi nghe rõ nhất chính là..
Lương Nham
Sẽ chết,một cái chết kinh khủng
Chu Minh Thuỵ
“Nghe chói tai quá đấy”
Tiểu Quý
C-Cái gì!?,có thể không đi được không?
Lương Nham
Được!,nếu anh muốn sau này mình không cần ngủ
Lương Nham
Bởi vì nếu anh không vào và hoàn thiện nhiệm vụ đằng sau cánh cửa thì sẽ có thứ gì đó từ đằng sau cánh cửa truy đuổi anh
Lương Nham
Cho dù anh có trốn đến đâu chúng cũng sẽ tìm thấy anh
Sau khi nói xong thì người đàn ông đó lại im lặng và không nói gì cả?
Tiểu Nhất Bạch
Trước khi chúng tôi vào các anh còn lời khuyên nào nữa không?
Lương Nham
Câu chuyện đằng sau cánh cửa đẫm máu rất nguy hiểm
Lương Nham
Nhưng không chỉ có một lối thoát chỉ cần các anh tìm được lối thoát,việc hoàn thành nhiệm vụ và sống sót không khó
Tiểu Nhất Bạch
Cảm ơn//bước lên tầng//
Sau lời đó tôi thấy người có mái tóc trắng bước lên tầng nên cũng chạy đi theo vì tôi biết đi theo người này luôn có lợi
Chu Minh Thuỵ
//lon ton chạy theo//
Chu Minh Thuỵ
“Đi với người này độ sống sót chắc là khá cao”
Chu Minh Thuỵ
“70% chả hạn?hoặc hơn”
Lưu Thiên Bang
//bước theo//
Lưu Thiên Bang
Này anh bạn và cậu nhóc!
Lưu Thiên Bang
Hai người gan thật đấy
Tiểu Nhất Bạch
Gan thì có được gì,chẳng lẽ chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?
Lưu Thiên Bang
Trước đó thấy xác người của anh chàng béo mà tôi thấy anh và cậu nhóc không chớp mắt
Lưu Thiên Bang
Chắc hai người cũng phải làm gì ghê gớm lắm phải không?
Chu Minh Thuỵ
Xì-…tôi chỉ là sinh viên thôi
Chu Minh Thuỵ
Không có ghê gớm tới vậy
Chu Minh Thuỵ
Do xem phim kinh dị nên thấy mấy cảnh này nhiều rồi thành ra quen
Chu Minh Thuỵ
Chứ không có tới vậy đâu!
Tiểu Nhất Bạch
Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi
Tiểu Nhất Bạch
Thực tế không có nhiều sát thủ vậy đâu
Lưu Thiên Bang
Vậy hai người là?
Lưu Thiên Bang
À,pháp y à?
Tiểu Nhất Bạch
Tương tự thế
Lưu Thiên Bang
Vậy còn cậu?//ý nói Chu Minh Thuỵ//
Chu Minh Thuỵ
Tôi chưa đi làm,tất cả đều được chu cấp hết
Lưu Thiên Bang
Vậy chắc là con của nhà đại gia nào đó rồi
Chu Minh Thuỵ
Ông chú nghĩ sao cũng được
Chu Minh Thuỵ
Ặc-…mùi gì kinh vậy…//che mũi//
Khi vừa mới lên tầng 3 tôi đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc hôi rình
Chu Minh Thuỵ
“Mắc ói quá…”
Chu Minh Thuỵ
“Mà cánh cửa kia nhìn lạ vậy..đó là sơn đỏ hay máu thật vậy?”
Chu Minh Thuỵ
“Chắc sẽ nghiêng về máu thật hơn”
Chu Minh Thuỵ
Hửm…chữ gì kia?
“Chăm sóc bà lão bại liệt trên giường”
“Có 5 ngày để chăm sóc bà lão”
Tiểu Nhất Bạch
Đây chính là nhiệm vụ của chúng ta
Sau khi người tóc trắng nói xong thì mấy người ở bên dưới cũng đã đi lên tới chỗ bọn tôi
Vương Vũ Linh
Chỉ đơn giản vậy thôi à?//chỉ tay lên cánh cửa//
Bắc Đảo
Làm cho tôi hoảng hốt quá,tưởng gì khó lắm chứ
Chu Minh Thuỵ
“Hơ,đọc là biết khó rồi thử nghĩ xem ở một nơi như này thì có gì là dễ dàng chứ?”
Chu Minh Thuỵ
“Nếu dễ dàng thì đâu cần đặt cược cả mạng sống như vậy”
Đột nhiên trong lúc mọi người đang xì xào bàn tán thì đột nhiên bên phía cách cửa phát ra những âm thanh như đnag bị đập một cách mạnh bạo vậy
Khiến cho tôi khá chóng mắt vì tiếng quá to
Chu Minh Thuỵ
Ưh-…//ôm tai+quỳ một gối xuống//
Tiểu Nhất Bạch
…//nhìn Chu Minh Thuỵ//
Đột nhiên tầm nhìn của tôi tối dần và tôi mất ý thức ngay sau khi cánh cửa đó mở ra
Khi mở mắt ra thì tôi thấy mình đang ở một nơi xa lạ và bên cạnh là người đàn ông tóc trắng đó
Tiểu Nhất Bạch
Ổn không?//vươn tay ý muốn nâng Chu Minh Thuỵ dậy//
Chu Minh Thuỵ
Ổn…”ổn được chết liền”
Tiểu Nhất Bạch
….”nói dối tệ thật”
Tiểu Nhất Bạch
Đi nổi không đấy?
Chu Minh Thuỵ
Tôi không có yếu đuối đến mức đó//cố gắng đứng dậy//
Chu Minh Thuỵ
Ưh-…”tê chân quá”
Chu Minh Thuỵ
“Giờ mặt dày tí được không nhỉ?…”
Chu Minh Thuỵ
Anh tên là gì?//nhìn Tiểu Nhất Bạch//
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch //xoay người về hướng ngược lại với Chu Minh Thuỵ//
Chu Minh Thuỵ
Ừm-…Tiểu Nhất Bạch chân tôi tê quá..không đi nổi//nói nhỏ dần//
Tiểu Nhất Bạch
…?//xoay người lại//
Chu Minh Thuỵ
“Ngượng vãi…”//dang tay ra//
Chu Minh Thuỵ
B-bế tôi…được không
Tôi không biết bản thân vừa nói gì nữa và cũng không hiểu tại sao mình lại nói vậy dù biết khi nói ra nó sẽ ngượng vô cùng…
Tôi nhận thấy bản thân đã yêu cầu 1 điều khá kỳ quặc nên định rụt tay thì đột nhiên Tiểu Nhất Bạch đã làm cho tôi bất ngờ
Tiểu Nhất Bạch
//bế Chu Minh Thuỵ//
Bất ngờ bị bế lên khiến tôi có chút hoảng nên cơ thể hơi run lên nhưng sau đó tôi liền làm một hành động khiến tôi khi nhớ lại tôi chỉ muốn tự đập đầu mình xuống đấy vì ngượng
Chu Minh Thuỵ
Anh-..kì lạ//úp mặt vào ngực Tiểu Nhất Bạch//
Tiểu Nhất Bạch
Nhóc cũng vậy…
Đi được một lúc thì tôi thấy Tiểu Nhất Bạch dừng lại và trước mặt tôi là 1 người phụ nữ mặc một bộ váy màu đỏ lộ khá nhiều da thịt và bên cạnh là chiếc vali cùng với một con nhóc nào đó chắc là con cô ta
Và tôi thấy người phụ nữ đó đang cười?nếu như là cười bình thường thì không nói nhưng nhìn kĩ sẽ thấy nó khá đáng sợ
Nên người tôi tự động phản ứng lại mà run rẩy dù mặt không biểu hiện ra bất kì biểu cảm gì
Tiểu Nhất Bạch
“Có lẽ nhóc này cũng nhận ra,nhưng không để lộ biểu cảm sợ hãi nào mà chỉ run rẩy?”
Tiểu Nhất Bạch
“Có lẽ là mắc phải 1 căn bệnh quái lạ nào đó rồi”
Lưu Thiên Bang
//đặt tay lên vai Tiểu Nhất Bạch//
Lưu Thiên Bang
Anh cũng tới rồi à?
Lưu Thiên Bang
Và trên tay anh…là cậu nhóc đó!
Chu Minh Thuỵ
Tôi tên là Chu Minh Thuỵ!
Lưu Thiên Bang
Hai người đây là có mối quan hệ không chính đáng sao?
Chu Minh Thuỵ
Do chân tôi tê nên nhờ anh ta giúp thôi..
Comments