Chính xác vào thứ bảy của tuần đó, Vĩ Tuấn lòng nóng ran như lửa đốt không thôi. Lo lắng nhìn vào màn hình điện thoại.
Trên ứng dụng X&X mà cậu đang sử dụng tài khoản mang hình đại diện là tấm lưng rộng lớn, săn chắc của một người đàn ông hiện đang online. Ai nhìn vào cũng có thể đoán ra người đích thị sức lực không hề tầm thường, kể cả chuyện giường chiếu cũng vậy.
Mà chủ nhân của tài khoản đó lại là tên Enigma hôm nọ đã lên trên giường với cậu. Dương Vĩ Tuấn sau ngày hôm đó chẳng hiểu làm sao mà cứ luôn nhớ về y, đến cả cảnh y và cậu quan hệ với nhau cũng được diễn ra trong giấc mơ của Vĩ Tuấn một cách cực kì chân thực.
Vì thấy có chút thích thú vì kĩ năng chăn gối của y, cậu thành ra muốn nhắn tin hẹn lịch một lần nữa. Thế nhưng vẫn có gì đó cản trở luôn canh cánh trong lòng cậu. Vĩ Tuấn cắn răng suy nghĩ một lúc, không chịu được nên đã bấm vào biểu tượng gọi điện cho người kia.
Nghe tiếng nhạc chờ dài âm, bên kia nhận được liền lập tức nhấc máy, im lặng nghe cậu thổ lộ ý định trước.
"À xin chào? Thật ra là hôm nay tôi–tôi muốn...nên nhờ anh có thể..."
Vĩ Tuấn trong lúc làm tình thì không dè chừng điều gì, vậy mà lúc nói chuyện điện thoại với nhau kiểu này. Đằng này là cậu mở lời trước, thế nên cậu rất lúng túng để giãi bày tâm tư.
"Anh có thể đến khách sạn Marie Cachet như cũ được không?"
Đầu dây bên kia vẫn im lặng như tờ. Nhưng ngay khi hắn dứt câu, người đàn ông Enigma khẽ cười, một tiếng cười nhỏ nhưng đủ để hắn nghe thấy. Và khiến Vĩ Tuấn dường như muốn đỏ mặt thêm một lần nữa.
"Được, đúng lúc tôi định gọi cho em."
"A, vậy thì tốt quá." Vĩ Tuấn thầm cười một mình, sau khi nghe xong thì lòng cậu nhẹ tênh hẳn, có vẻ ấm áp hơn nữa.
"Đúng rồi, Demon, tôi có một lời yêu cầu."
Không nhanh không chậm, bên kia đáp lại lời của cậu, có vẻ như đang cười nữa.
"Được, mọi thứ tôi đều sẵn lòng."
Vĩ Tuấn thở một hơi vội nói:
"Lần sau anh đừng bỏ đi vội như hôm nay. Tôi muốn anh ở lại với tôi lâu hơn một chút."
Ngừng một lát, cậu lấy hết can đảm và dũng khí hiện có, nói theo những gì mà bản thân đang suy nghĩ hiện giờ.
"Mặc dù anh có đang bận việc, hay đơn giản chúng ta chỉ là mối quan hệ bạn tình. Nhưng tôi chỉ cần xin một chút thời gian của anh thôi. Chỉ cần anh ở lại một chút thôi có được không?"
Dương Vĩ Tuấn nhắm mắt nhắm mũi nói một mạch, quả nhiên khi nói hết câu, cậu lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, sợ hắn sẽ nghĩ xấu về mình. Bên đầu dây kia im lặng, nhưng liền sau đó cất giọng đáp lại.
"Tôi sẽ chú ý hơn. Cảm ơn em đã cho tôi thêm một góp ý bổ ích, my King."
King chính là biệt danh mà Vĩ Tuấn đặt cho tài khoản của mình. Do không biết tên thật của nhau, thế nên cả hai mới quyết định gọi nhau bằng biệt danh. Vĩ Tuấn nét mặt rạng rỡ hẳn ra, vui vẻ đáp lại với điệu bộ hết sức hào hứng.
"Không có gì, vậy hẹn gặp anh ở đó, Demon."
Cuộc hội thoại kết thúc, là lúc Dương Vĩ Tuấn chuẩn bị lên đồ sửa soạn để đến khách sạn gặp người tình trong mộng. Kể từ sau khi nhận ra bản thân cậu có tình cảm đặc biệt với Demon, có lẽ Vĩ Tuấn phần nào nhạy cảm hơn với những gì liên quan tới y.
Không biết là vì đó là một trong những dấu hiệu của việc yêu thầm một người hay không. Nhưng cậu vừa thấy không vừa ý với tính cách này của mình, vừa lại rất mãn nguyện chấp nhận mọi thứ.
Ban đầu là cậu một mực chỉ xem y là bạn giường thỏa mãn nhu cầu của mình. Ấy vậy mà chẳng biết từ khi nào chính cậu lại là người bị làm cho rung động trước. Vĩ Tuấn ôm nỗi hổ thẹn, nhưng cũng dần chấp nhận sự thật.
Đứng trước khách sạn mà cậu và y vẫn thường lui tới. Đến độ nhân viên của khách sạn cũng đã quen mặt hai người. Hễ hai người ghé, bọn họ lại vui vẻ đón tiếp rất nhiệt tình.
Hôm nay cũng vậy, nhìn thấy Demon xuất hiện với bộ đồ rất hợp phong cách thời trang của Vĩ Tuấn. Hai người đứng với nhau lại càng nhìn giống người yêu hơn, người đàn ông quản lí khách sạn bông đùa trêu chọc vài câu:
"Phòng này kể từ lúc hai cậu đến thì không ai thuê nữa. Xem như là phòng riêng của hai cậu rồi nhé!"
Ông quản lí khách sạn bật cười rồi dẫn hai người lên trên tầng. Lúc đứng cùng thang máy với Demon, Vĩ Tuấn có chút vui vẻ vừa hồi hộp, mắt thường xuyên đảo qua liếc nhìn gương mặt y và cánh tay cuồn cuộn giấu sau lớp áo. Ở gần nhau thế này, Vĩ Tuấn cảm giác mình thật nhỏ bé khi đứng cạnh y.
"Tới nơi rồi, chúc hai cậu có khoảng thời gian vui vẻ."
Sau khi hiếm hoi xuất hiện hôm nay lại bất ngờ tiễn hai người đến tận nơi, ông ấy bấm thang máy đi xuống, không quên cúi chào khách quý của ông rồi khuất đi mất sau cánh cửa. Demon từ nãy không nói lời nào, chủ động mở cửa phòng mời cậu vào trước. Vĩ Tuấn cảm ơn vài câu, để túi "áo mưa" và bôi trơn thủ sẵn lên bàn.
"Bắt đầu thôi nhỉ?" Demon cất tiếng, tiến lại gần Vĩ Tuấn rồi kéo cậu nằm xuống giường, y thì quỳ lên người cậu, nón lưỡi trai và chiếc khẩu trang đen vẫn không hề tháo xuống gương mặt y một giây nào kể từ lúc hai người gặp mặt.
Cho dù có nóng nực tới đâu, có lẽ Demon cũng phải cố chịu đựng. Vĩ Tuấn mím môi cảm nhận lồng ngực mình cứ đập mạnh lên từng hồi. Thấy y đã cởi gần xong quần jean bó sát của mình, Vĩ Tuấn đổ mồ hôi vội đẩy người y ra.
"X–Xin lỗi, tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng lắm!" Vĩ Tuấn nhổm người ngồi dậy, định đứng dậy đi đến phòng tắm thì cổ tay cậu bị bắt lại, giật mạnh đến độ cậu phải ngã lại xuống chỗ cũ, quanh cổ tay hiện lên dấu đỏ. Tay Demon đặt trên thành đầu giường, để lộ đôi mắt tam bạch tuyệt đẹp màu kim tinh.
"Nếu đợi King tắm xong chắc tôi không còn hứng thú để tiếp tục đâu. Lợi ích của King là rất đáng kể mà, chỉ việc nằm và hưởng thụ được tôi thao thôi mà nhỉ?"
Từ tận đáy mắt của Demon mà Dương Vĩ Tuấn có thể cảm nhận và nhìn thấy được chính là một dục vọng đáng gờm đang dâng trào trong cá thể mạnh mẽ kia. Cậu bất giác tròn mắt bất ngờ, một chút sự dè dặt ánh lên trong đôi con ngươi sẫm màu.
Updated 41 Episodes
Comments