Nhân Ma

Nhân Ma

Chương 1: Đêm Trong Ngôi Miếu

Bầu trời xám xịt cùng với những tia sấm chớp sáng cả bầu trời. Những đám mây giận dữ xô đẩy nhau, rồi vỡ òa trong cơn mưa trút nước. Cả không gian như chìm vào tấm màn nước lạnh buốt, khiến mọi đường nét của của con đường trở nên mờ nhòe.

Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lý Nhân Tâm nhờ ánh chớp mà ngay tại chỗ nhìn thấy một ngôi miếu ở phía trước hơi xa. Trên mái hiên, một con Si Vẫn màu đen sẫm đang đứng vững, lạnh lùng quan sát hắn qua màn mưa nặng hạt. Thấy vậy, hắn giơ cánh tay che lấy một vết thương sâu do kiếm gây ra, loạng choạng chạy tới phía trước.

(*chú thích:Si Vẫn là con thứ hai của rồng, là linh vật có đầu rồng, miệng rồng, thân ngắn, thích ngắm cảnh và thường giúp dân diệt hỏa hoạn.)

Nếu trong ngôi miếu đó có người, có lẽ họ có thể cứu được ta một mạng. Nếu không có ai, thì tối nay ta chết ở đây cũng còn đỡ hơn là bỏ mạng nơi hoang dã.

Sau khi quần áo bị cỏ cây xé rách thành từng mảnh vải nhỏ, Lý Nhân Tâm ngã gục ngay trước cửa.Dù là trong đêm mưa âm u và ẩm ướt này, mặt đất vẫn bốc lên một làn bụi mờ. Không gian bên trong lớn tối tăm, tràn ngập mùi ẩm mốc mục nát từ năm tháng, xen lẫn với mùi máu tanh trên người hắn.

Không có âm thanh của con người, không đèn đuốc.

Ngay Khi ngã xuống trước cửa, hắn đã biết đây là một ngôi miếu đổ nát.

Lý Nhân Tâm nằm thở hổn hển trên mặt đất như một con thú hoang, sau đó cố gắng vùng vẫy đứng dậy. Hắn bò bằng cả tay lẫn chân đến bên chiếc bàn thờ bỏ hoang đã lâu, rồi xoay người ngồi tựa vào cửa.Hắn cảm thấy đêm nay e rằng khó mà thoát khỏi sự truy sát.

Sấm chớp lóe sáng lên lần nữa. Lý Nhân Tâm vừa thở dốc từng cơn, vừa cố sức ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía bàn thờ.

Trong miếu thờ là một bức tượng thần không rõ tên, áo quần rách nát, thân thể trần trụi, đổ vỡ hơn một nửa, chẳng rõ thần thánh phương nào. Hắn thở dài, đưa tay vỗ vỗ lên đùi bức tượng, cười chua xót nói: "Nơi rừng núi hoang vu không người thắp hương, chắc ngươi cũng thê lương chẳng kém gì ta."

Vừa dứt lời, Hắn liền nghe thấy tiếng giày vải ướt sũng chạm xuống mặt đất.

Hai đạo sĩ từ trong màn mưa lao tới, trên tay cầm kiếm có lưỡi rộng hai ngón tay. Nước mưa từ thân kiếm chảy dọc xuống mũi kiếm, rơi xuống nền gạch đá phát ra những tiếng vang liên tiếp.

Đạo sĩ lạnh lùng nói, “Giao ra.Tha cho ngươi một mạng.”

Ánh chớp lại xé ngang bầu trời, Lý Nhân Tâm nhìn rõ mặt hai người. Họ chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, trên khuôn mặt còn phảng phất nét ngây thơ.

Lý Vân Tâm thở dài trong lòng, cảm thấy số phận của mình thật quá đỗi tàn nhẫn. Lẽ ra lúc này phải có một cao nhân nào đó tình cờ đi ngang, thấy hắn có tài năng liền nâng đỡ, đưa hắn lên như diều gặp gió chứ!

Giờ phút này, chẳng lẽ không nên có một phép màu nào đó từ pho tượng thần trong miếu, hiển linh cứu hắn hay sao?

Hắn cắn chặt răng, buông một tiếng thở dài: “Rốt cuộc các ngươi muốn gì đây? Người tu đạo các người chẳng phải không để thất tình lục dục chi phối bản thân sao? Sao không thể tha cho ta một con đường sống?”

Vị đạo sĩ kia hơi giãn mày, hạ giọng nói: “Không hẳn là không thể. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết thứ đó đang giấu ở đâu.”

Lý Nhân Tâm nói thầm trong lòng:"Tin hắn mới là lạ."

Lý Nhân Tâm chỉ đang cố kéo dài thời gian để hồi phục chút khí lực. Dù đêm nay có phải chết, hắn cũng muốn kéo theo một kẻ, không uổng công.

Nhưng một tên đạo sĩ khác nhìn thấu ý định của hắn, đẩy mũi kiếm lên sát cổ họng hắn, khoảng cách chỉ bằng một sợi tóc. Hắn lạnh lùng nói: “Nói đi, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Không nói, ta có đủ cách khiến ngươi phải mở miệng. Nếu ngươi biết điều…”

Nói đến đây, hắn bỗng khựng lại. Vì hắn nhận ra ánh mắt của Lý Nhân Tâm chậm lại, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó kinh hoàng sau lưng bọn họ. Đạo sĩ nhếch môi cười khinh bỉ: “Trò này mà cũng giở ra trước mặt ta à, ngươi nghĩ ta thật sự sẽ…”

Câu nói còn chưa kịp dứt.

Không phải vì hắn cố ý dừng lại, mà là đầu hắn đột ngột lìa khỏi cổ, rơi xuống đất, máu bắn tung tóe. Đạo sĩ còn lại sững sờ trong khoảnh khắc — hắn không tin nổi cảnh tượng trước mắt là thật.

Cho đến khi hắn nhìn thấy một cái tay lớn, màu xanh đậm, có lớp giáp cứng mọc lên từ phía sau lưng, nó vươn ra, nắm lấy thi thể đồng bạn, hắn mới bỗng nhiên mở to mắt, quay người lại và đâm một nhát kiếm về phía sau!

Một tia điện sáng lên theo nhát kiếm của hắn, và hắn nhìn thấy rõ ràng vật phía sau mình.

Hoặc đúng hơn, hắn thấy rõ ràng một con mắt khổng lồ sau lưng vật đó. Một con mắt màu máu, to bằng cả thân người hắn. Trong con mắt ấy là một con ngươi dài nhỏ màu đen, đang lườm vào căn phòng, trong ánh chớp lóe lên, hắn thấy rõ vẻ mặt hoảng loạn và điên cuồng của mình.

Đạo sĩ dùng kiếm đâm vào con mắt đó.

Nhưng không thể tiến thêm một chút nào.

Ngoài miếu, con quái vật lại vung móng vuốt lên, trường kiếm của hắn lập tức vỡ nát. Đạo sĩ muốn ném kiếm và bỏ chạy, nhưng một móng vuốt khác thò ra, bắt lấy hắn. Đạo sĩ bắt đầu kêu lên, cố gắng thoát khỏi bàn tay khổng lồ. Tuy nhiên, hành động đó dường như đã chọc giận con mắt, và móng vuốt siết chặt, đầu của đạo sĩ giống như dưa hấu, bị nổ tung trong một tiếng "phịch".

Hắn cũng không còn kêu nữa.

Tiếng thét chói tai vừa dứt, chỉ còn lại âm thanh mưa rơi xối xả và tiếng sấm vang trời.

Lý Nhân Tâm trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mặt, cố ép bản thân không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đôi mắt khổng lồ kia chớp chớp rồi từ từ lùi lại. Bộ móng vuốt của nó đang nắm chặt hai thi thể không đầu, dần dần lui vào màn mưa.

Lý Nhân Tâm nhìn thấy trước miếu có một thứ khổng lồ đang di chuyển. Bóng đêm và mưa lớn khiến vỏ cứng của nó chuyển thành màu xanh đen. Nhưng hắn thậm chí không thể nhìn rõ hình dạng của nó — Nó quá lớn!

Trong tình cảnh này, hắn thậm chí còn không bằng con Kiến trong tổ.

Chỉ vài nhịp thở sau, thứ khổng lồ đó đã biến mất khỏi cửa.

Lý Nhân Tâm tiếp tục chờ đợi nhưng không dám đứng dậy. Hắn sợ chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ gọi con quái vật đó quay lại. Nhưng ngay giây phút sau, hắn nhận ra quyết định của mình thật ngu xuẩn.

Một bóng đen đạp lên vũng nước, bước vào trong cửa.

Bóng đen kéo theo hai vật gì đó, ma sát với nền đá xanh tạo ra tiếng xào xạc. Nhưng tiếng xào xạc nhanh chóng chuyển thành âm thanh sền sệt của bùn đất. Lý Nhân Tâm ngửi thấy mùi máu tươi đến nghẹt thở.

Hắn biết hai thứ kia là gì — Đó là thi thể của hai tên đạo sĩ không đầu.

Người kéo thi thể bước đến trước mặt hắn, nhìn hắn một lúc rồi cười trầm thấp đầy lạnh lẽo: “Quả là có thêm món ăn khuya.”

Nỗi sợ tràn ngập trong lòng Lý Nhân Tâm. Hắn ý thức được sinh vật này — Đó có thể chính là thứ khổng lồ bên ngoài kia biến thành — Nó tạm thời chưa có ý định lấy mạng hắn.

Nhưng hắn không dám chạy trốn. Trước sức mạnh thần bí đáng sợ kia, hắn nghĩ lựa chọn khôn ngoan nhất là ở yên và chờ đợi cơ hội.

Cơ hội nào ư... hắn cũng không biết.

Bóng đen ngồi xếp bằng giữa đại sảnh, cười quái dị rồi nói: “Mang bàn thờ ở giữa lại đây!”

Lý Nhân Tâm sững sờ một lúc, nhận ra đối phương nói đến cái bàn thờ sau lưng mình. Hắn cắn răng chịu đau, kéo bàn thờ phủ đầy bụi ra giữa sảnh rồi vội vàng lùi lại vài bước, tránh xa bóng đen kia.

Bóng đen đưa tay chạm nhẹ lên bàn thờ, một ngọn lửa bùng cháy.

Nhờ ánh lửa, Lý Nhân Tâm cuối cùng cũng thấy rõ mặt người kia — và hắn sững sờ.

Không phải vì khuôn mặt đáng sợ hay dữ tợn, mà vì khuôn mặt đó quá đỗi bình thường!

Đó rõ ràng là một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, không giống như hắn tưởng tượng về một con quỷ khủng khiếp.

Nhưng hành động tiếp theo của đối phương khiến hắn nhận ra rằng đây chỉ là một lớp da người giả tạo.

Gã thanh niên đưa tay giật mạnh từ thi thể một cánh tay và bắt đầu nướng nó trên lửa.

Một mùi hôi tanh nồng nặc nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng. Người đó cười nhìn hắn, đưa cánh tay lên miệng và há to — khóe miệng kéo dài đến tận mang tai, lộ ra hàm răng sắc bén như dao cạo.

Hắn cắn một nửa cánh tay, máu tươi và mỡ người chảy dọc theo khóe miệng. Vừa nhai xương răng rắc, hắn vừa nói: “Gan Người cũng không nhỏ đấy.”

“Người gan to, thịt ngon, nhưng không thể ăn vội vàng. Phải ninh nhừ trên lửa nhỏ, cắt từng miếng và sấy khô. Đợi khi trời mưa phùn, ăn với rượu thì thật tuyệt.”

Lý Nhân Tâm cắn răng cố không để mình run lên. Hắn lấy hết can đảm, ngước mắt nhìn đối phương và hỏi: “Rốt cuộc ngươi... là gì?”

Thanh niên kia kéo một cánh tay khác, nheo mắt cười: “Ngươi không sợ à?”

Rồi hắn nhếch mép: “Cứ gọi ta là Cửu công tử.”

Lý Nhân Tâm cố kìm nén nỗi sợ, run giọng nói: “Ta bị hai người này truy sát... cảm ơn Cửu công tử đã cứu mạng.”

Cửu công tử cười lớn, nhe hàm răng sắc nhọn đầy máu: “Không cần cảm ơn, mai ta cũng sẽ ăn ngươi thôi! Coi như dùng thân xác ngươi để cảm ơn ta là được.”

Lý Nhân Tâm hít sâu một hơi rồi nói: “Tối nay ngài cứu ta, âu cũng là duyên phận. Nếu mai lại ăn ta, chẳng phải sẽ lãng phí duyên phận này sao?”

Cửu công tử cười quái dị: “Ngươi mà cũng xứng kết duyên với ta à...”

Nhưng đột nhiên, hắn ngừng cười. Mắt hắn nhíu lại, nhìn Lý Nhân Tâm như thể phát hiện ra điều kỳ lạ.

“Thật kỳ lạ, mệnh cách của ngươi thú vị đấy.”

Hắn lười biếng nói: “Vậy tạm tha mạng cho ngươi.”

Gió lạnh và hơi nước từ ngoài phòng thổi vào, khiến ánh lửa bập bùng. Tim Lý Nhân Tâm cũng theo đó mà nhảy lên từng hồi.

Hắn tạm thời còn sống.

Nhưng hắn biết, lý do mình sống sót có thể vì “mệnh cách” của hắn khiến Cửu công tử tò mò, hoặc có thể vì hắn tỏ ra thú vị.

Lý Nhân Tâm cố giữ bình tĩnh, tiến đến đống lửa, xé một mảnh áo từ thi thể gần đó để băng bó vết thương.

Cửu công tử nhìn hắn đầy tò mò nhưng không nói gì.

Lý Nhân Tâm nhặt một ít bánh bột ngô ẩm ướt từ thi thể, xiên chúng lên kiếm và nướng trên lửa.

Khi bánh cháy xém, hắn cắn một miếng, vị cháy khét và vị máu người lan trong miệng. Hắn nhai rồi nuốt xuống.

Cửu công tử vỗ tay cười lớn: “Thật thú vị! Ngươi còn hơn cả nhân ma ta từng gặp.”

Lý Nhân Tâm thừa cơ hỏi: “Cửu công tử kiến thức uyên thâm, hẳn là...”

Một tiếng sấm nổ vang làm ngắt lời hắn. Cửu công tử giật mình, hóa thành một luồng gió đen bay ra ngoài cửa.

Không chần chừ, Lý Nhân Tâm cầm kiếm, lao ra màn mưa và chạy thẳng vào rừng!

Hot

Comments

Diệp•Quy☯

Diệp•Quy☯

Khá giống bộ Tâm Ma:V

2024-12-19

0

Wendy Scarlet

Wendy Scarlet

Đoạn này là thoại, hay là văn vậy b?

2024-12-19

1

Wendy Scarlet

Wendy Scarlet

Chương này rất sinh động, tg miêu tả khá rõ nét những đoạn var nhau. Tuy nhiên theo m thì tách đoạn hơi ko ổn lắm, tg có thể xem qua

2024-12-19

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Đêm Trong Ngôi Miếu
2 Chương 2: Thế Mạng
3 Chương 3: Ngu Ngốc
4 Chương 4: Tà Môn
5 Chương 5: Đêm Máu
6 Chương 6: Lòng người
7 Chương 7: Báu Vật
8 Chương 8: Thiếu Niên
9 Chương 9: Hoạ Sư
10 Chương 10: Kiếm Khách
11 Chương 11: Súc Vật
12 Chương 12: Thiếu Niên Gian Xảo
13 Chương 13: Diễn Trò
14 Chương 14: Tàn Sát
15 Chương 15: Trả đầu cho ta
16 Chương 16: Rất Thơm
17 Chương 17 :Muốn Chết
18 Chương 18: Tam Hoa Nương Nương
19 Chương 19: Giúp Ta Giết Người
20 Chương 20 : Lục Giáp Tướng Quân
21 Chương 21: Độ Kiếp
22 Chương 22 : Yêu ma thì như thế nào
23 Chương 23 : Cả hai Không phải là người
24 Chương 24: Tiểu Cửu
25 Chương 25: Hoạ Tác
26 Chương 26: Những người sống sót
27 Chương 27: Hắc Bạch Diêm Quân
28 Chương 28: Vu Mông
29 Chương 29: Vị Thành
30 Chương 30: Miếu Long Vương
31 Chương 31: Nghe Lời
32 Chương 32 : Âm Mưu
33 Chương 33: Thay Tượng Thần
34 Chương 34: Nhận Hương Hoả
35 Chương 35: Tuyết Sơn Khí Hải
36 Chương 36: Tâm Ma
37 Chương 37: Mạnh Ngạc
38 Chương 38: Đổ Tội
39 Chương 39: Đổ Tội (2)
40 Chương 40: Quỷ Vô Diện
41 Chương 41: Điều Tra
42 Chương 42: Tru Tâm
43 Chương 43: Bất An
44 Chương 44: Ám Thị
45 Chương 45: Chỉ Dẫn
46 Chương 46: Yêu Thuật
47 Chương 47: Hung Thủ
48 Chương 48 Thí Nghiệm
49 Chương 49:Hiểu rõ một người đủ sâu thì sinh tử của hắn sẽ nằm trong tay ta
50 Chương 50:Ngu Xuẩn là Tội. Đều Đáng Chết Cả
51 Chương 51: Thanh mai trúc mã
52 Chương 52: Từ Yêu Sinh Hận
53 Chương 53: Ngươi vẫn thú vị như vậy
54 Chương 54:Bạn Bè
55 Chương 55: Hắn là Li Vẫn
56 Chương 56:Náo Quỷ
57 Chương 57:Tò Mò
58 Chương 58:Tam Quan
59 Chương 59:Ban Tên
60 Chương 60: Ngươi là môn hạ của phái nào? Vì sao hại người?
61 Chương 61:Tìm kiếm đạo tâm
62 Chương 62:Nhập Kiếp
63 Chương 63:Hai Cách Vượt Kiếp
64 Chương 64:Ngươi là ai?
65 Chương 65:Người này... thật thú vị...
66 Chương 66:Bùi Quyết Tử
67 Chương 67:Thăm dò
68 Chương 68:Giới Luật
69 Chương 69:Tại Sao không mở cửa?
70 Chương 70:Quái Vật Đội lốt da người
71 Chương 71:Các cấp bậc của Tranh
72 Chương 72:Gia Gia
73 Chương 73:Bảo Hoa Hội
74 Chương 74:Bảo Hoa Hội (2)
75 Chương 75:Ý Cảnh Hoạ Sư Thứ 5
76 Chương 76:Làm Trò
77 Chương 77: Kế hoạch
78 Chương 78:Trừ Ma
79 Chương 79:không thể để nàng ta sống .
80 Chương 80:Mạnh Miệng
81 Chương 81:Một cơ hội
82 Chương 82:Ta muốn Độ Sát Kiếp
83 Chương 83:Tạo Tranh
84 Chương 84:Tạo Tranh (2)
85 Chương 85:Độ Sát Kiếp
86 Chương 86: Chuyện Xấu
87 Chương 87:Tâm Học
88 Chương 88:Đang chờ một người... Có thể mở ra nó.
89 Chương 89:Có thể là đạo tâm , cũng có thể là kiếp
90 Chương 90:Quyết định chính xác
91 Chương 91:Biết các ngươi đều đói, ta sẽ nói ngắn gọn
92 Chương 92:Đổi tượng thần
93 Chương 93:Bạch Diêm Quân
94 Chương 94:Không thể chết
95 Chương 95:Hắn muốn… đoạt xá
96 Chương 96:Tất cả chúng sẽ phải chết
97 Chương 97:Bằng Hữu
98 Chương 98:Đại sự không hay
99 Chương 99:Dẫn quân vào trận
100 Chương 100:Lời nói của một người sắp chết đáng tin?
101 Chương 101:Hành Cung
102 Chương 102:Cơ Hội cuối cùng
103 Chương 103:Lão Ăn Mày
104 Chương 104:Phúc Duyên
105 Chương 105:Muốn trường sinh
106 Chương 106:Mưu cầu
107 Chương 107:Đã đến rồi
108 Chương 108:Không tin tưởng
109 Chương 109:Cho ngươi cơ hội
110 Chương 110:Song chiến
111 Chương 111:Song chiến(2)
112 Chương 112:Song chiến (3)
113 Chương 113:Kế Hoạch
114 Chương 114:Kế Hoạch (2)
115 Chương 115:Yêu Ma
116 Chương 116:Lý Công Tử
Chapter

Updated 116 Episodes

1
Chương 1: Đêm Trong Ngôi Miếu
2
Chương 2: Thế Mạng
3
Chương 3: Ngu Ngốc
4
Chương 4: Tà Môn
5
Chương 5: Đêm Máu
6
Chương 6: Lòng người
7
Chương 7: Báu Vật
8
Chương 8: Thiếu Niên
9
Chương 9: Hoạ Sư
10
Chương 10: Kiếm Khách
11
Chương 11: Súc Vật
12
Chương 12: Thiếu Niên Gian Xảo
13
Chương 13: Diễn Trò
14
Chương 14: Tàn Sát
15
Chương 15: Trả đầu cho ta
16
Chương 16: Rất Thơm
17
Chương 17 :Muốn Chết
18
Chương 18: Tam Hoa Nương Nương
19
Chương 19: Giúp Ta Giết Người
20
Chương 20 : Lục Giáp Tướng Quân
21
Chương 21: Độ Kiếp
22
Chương 22 : Yêu ma thì như thế nào
23
Chương 23 : Cả hai Không phải là người
24
Chương 24: Tiểu Cửu
25
Chương 25: Hoạ Tác
26
Chương 26: Những người sống sót
27
Chương 27: Hắc Bạch Diêm Quân
28
Chương 28: Vu Mông
29
Chương 29: Vị Thành
30
Chương 30: Miếu Long Vương
31
Chương 31: Nghe Lời
32
Chương 32 : Âm Mưu
33
Chương 33: Thay Tượng Thần
34
Chương 34: Nhận Hương Hoả
35
Chương 35: Tuyết Sơn Khí Hải
36
Chương 36: Tâm Ma
37
Chương 37: Mạnh Ngạc
38
Chương 38: Đổ Tội
39
Chương 39: Đổ Tội (2)
40
Chương 40: Quỷ Vô Diện
41
Chương 41: Điều Tra
42
Chương 42: Tru Tâm
43
Chương 43: Bất An
44
Chương 44: Ám Thị
45
Chương 45: Chỉ Dẫn
46
Chương 46: Yêu Thuật
47
Chương 47: Hung Thủ
48
Chương 48 Thí Nghiệm
49
Chương 49:Hiểu rõ một người đủ sâu thì sinh tử của hắn sẽ nằm trong tay ta
50
Chương 50:Ngu Xuẩn là Tội. Đều Đáng Chết Cả
51
Chương 51: Thanh mai trúc mã
52
Chương 52: Từ Yêu Sinh Hận
53
Chương 53: Ngươi vẫn thú vị như vậy
54
Chương 54:Bạn Bè
55
Chương 55: Hắn là Li Vẫn
56
Chương 56:Náo Quỷ
57
Chương 57:Tò Mò
58
Chương 58:Tam Quan
59
Chương 59:Ban Tên
60
Chương 60: Ngươi là môn hạ của phái nào? Vì sao hại người?
61
Chương 61:Tìm kiếm đạo tâm
62
Chương 62:Nhập Kiếp
63
Chương 63:Hai Cách Vượt Kiếp
64
Chương 64:Ngươi là ai?
65
Chương 65:Người này... thật thú vị...
66
Chương 66:Bùi Quyết Tử
67
Chương 67:Thăm dò
68
Chương 68:Giới Luật
69
Chương 69:Tại Sao không mở cửa?
70
Chương 70:Quái Vật Đội lốt da người
71
Chương 71:Các cấp bậc của Tranh
72
Chương 72:Gia Gia
73
Chương 73:Bảo Hoa Hội
74
Chương 74:Bảo Hoa Hội (2)
75
Chương 75:Ý Cảnh Hoạ Sư Thứ 5
76
Chương 76:Làm Trò
77
Chương 77: Kế hoạch
78
Chương 78:Trừ Ma
79
Chương 79:không thể để nàng ta sống .
80
Chương 80:Mạnh Miệng
81
Chương 81:Một cơ hội
82
Chương 82:Ta muốn Độ Sát Kiếp
83
Chương 83:Tạo Tranh
84
Chương 84:Tạo Tranh (2)
85
Chương 85:Độ Sát Kiếp
86
Chương 86: Chuyện Xấu
87
Chương 87:Tâm Học
88
Chương 88:Đang chờ một người... Có thể mở ra nó.
89
Chương 89:Có thể là đạo tâm , cũng có thể là kiếp
90
Chương 90:Quyết định chính xác
91
Chương 91:Biết các ngươi đều đói, ta sẽ nói ngắn gọn
92
Chương 92:Đổi tượng thần
93
Chương 93:Bạch Diêm Quân
94
Chương 94:Không thể chết
95
Chương 95:Hắn muốn… đoạt xá
96
Chương 96:Tất cả chúng sẽ phải chết
97
Chương 97:Bằng Hữu
98
Chương 98:Đại sự không hay
99
Chương 99:Dẫn quân vào trận
100
Chương 100:Lời nói của một người sắp chết đáng tin?
101
Chương 101:Hành Cung
102
Chương 102:Cơ Hội cuối cùng
103
Chương 103:Lão Ăn Mày
104
Chương 104:Phúc Duyên
105
Chương 105:Muốn trường sinh
106
Chương 106:Mưu cầu
107
Chương 107:Đã đến rồi
108
Chương 108:Không tin tưởng
109
Chương 109:Cho ngươi cơ hội
110
Chương 110:Song chiến
111
Chương 111:Song chiến(2)
112
Chương 112:Song chiến (3)
113
Chương 113:Kế Hoạch
114
Chương 114:Kế Hoạch (2)
115
Chương 115:Yêu Ma
116
Chương 116:Lý Công Tử

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play