Phai [KazuScara_KazuKuni] [GI]
Gặp nhau giữa mùa xuân
Có những lúc cái sự buồn chán mà lại vô tình tạo nên một chương truyện mới, mở đầu cho một quyển sách hay bài hát nào đó.
Biển vẫn cứ thế trông về nơi xa
Kìa hoàng hôn rực rỡ và lấp lánh những nơi biển qua
Bờ cát vẫn nằm đợi sóng xô về nhưng biển kia chẳng thể
Lại nhìn phía chân trời cuộn làn sóng kia vội tìm hoàng hôn xa để kết đôi
Giữa tháng tư, hoa anh đào dần tan, khối học sinh cuối cấp gấp rút chuẩn bị cho kỳ thi đại học mà họ cố gắng suốt mười hai năm học. Hoàng hôn đã rã, học sinh với đôi mắt mỏi mệt, quầng thâm dày đặc. Và đã hơn tám giờ tối vẫn còn vài phòng học sáng đèn, trong một phút buồn chán, áp lực tích tụ suốt cả năm học, gã thở hắt chợt nghĩ chỉ vài ngày nữa sẽ không còn là học sinh lại chút nuối tiếc để rồi dạo vòng quanh trường. Hôm đó còn có người nghĩ mình nhìn thấy ma khi gã đi la lướt mà chậm rãi như thể không còn chút sinh lực. Còn gã vẫn nhìn xung quanh, muốn nhớ hết tất thảy những thứ đã theo chân gã từ những ngày chập chững vào lớp mười.
Gã dừng lại trước một phòng học sáng đèn, không phải sáng thường mà là rất sáng, như thể đây không phải trời tối vậy, không nghóc ngách nào là thiếu ánh sáng. Học sinh ở đây không có sách vở, họ chỉ có bảng vẽ, màu vẽ kèm tiếng chì xột xoạt vàng lên không ngừng. Kẻ đo tượng, kẻ pha màu, kỳ lạ thật, chỉ là mấy con người đắm đuối vào thế giới mộng mị kỳ quặc lại khiến gã phải nán ở đây hơn ba mươi phút.
Bài vẽ tượng chỉ giống khung, cách đánh nét của họ cứ đan chéo lên nhau, bên màu thì họ vẽ cái gì đó cứ chồng lên nhau, rõ mà màu đặc, chỉ tô một lớp mà sao như dạng màu trong có thể chồng lớp, mảng thì cắt rất nhiều mà họ vẫn nhìn ra để tô. Nán lại ba mươi phút rồi cả một tiếng, điện thoại reo gã cũng không nghe. Cho đến khi trong phòng đó vang ra tiếng chuông báo giờ, họ đều đặt bút xuống.
Chấm bài chỉ vỏn vẹn mười lăm phút, bài thấp trông đẹp nhưng sao lại không điểm cao, bài cao nhất trông không đẹp bằng mà lại rất sạch. Còn bên màu, gã không một chút thắc mắc, chỉ bị đắm chìm vào chúng. Nền sáng vật thể tối, đề bài có vẻ là nói về Nhật Bản. Bài vẽ đó...98 điểm, đứng nhất lớp không cần bàn cãi, Kazuha không hiểu gì cả nhưng thấy đẹp, phải chỉ một chữ đẹp mà thôi.
Và người vẽ được 98 điểm đó cũng là người mà gã nhìn lâu nhất, dáng vẻ cặm cuội, ánh mắt nghiêm túc chứa chan đầy đam mê đó là thứ Kazuha không có...
Đến khi mọi người về hết thì hắn mới thu dọn đồ đi ra, đứng trước mặt Kazuha, giọng đều đều, tay xòe ra:
Kunikuzushi Raiden [Scaramouche]
Phí nhìn là 50.000 yên
Kazuha đứng hình mất mấy giây, đầu xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, đây là lần đầu họ gặp mà cũng là vô tình họ gặp chỉ vì Kazuha thích tên này vẽ. Bấm bụng trả lời với cái mặt gượng gạo không thể nào hơn:
Kaedehara Kazuha
Ờm...tranh cậu vẽ...đẹp lắm đó!!!
Kunikuzushi Raiden [Scaramouche]
Cảm ơn, 50.000 yên
Kaedehara Kazuha
Tranh cậu vẽ đẹp lắm!!
Kunikuzushi Raiden [Scaramouche]
50.000 yên
Kaedehara Kazuha
Tranh cậu...đẹp lắm...!
Kunikuzushi Raiden [Scaramouche]
Thế thì ghi nợ, mong gặp lại trong một ngày đẹp trời.
Hắn lướt qua người Kazuha, đi được mấy bước lại lấy tai nghe ra ngân nga theo nhịp bài hát. Gã khó mà hoàn hồn được sau câu chào gặp thật là ba chấm này thì tiếng chuông điện thoại teo inh ỏi.
nvp
📞Cậu chủ ơi, bà chủ đang ở nhà và trông giận lắm...cậu về lẹ không bà chủ...bà chủ nói sẽ gạch tên cậu ra sổ hộ khẩu ạ...
Kaedehara Kazuha
"Thấy bà rồi..."
Comments
٭✽❀ Rishima ❀✽٭
chị ơi=)) phí nàu tính tiền nhìn tranh hay nhìn ổng dị ? em nhìn nhiều quá r nợ có thêm kh=)))))))
2025-08-02
1
hitode kurage
đắt thí, hạ giá được không?:)
2025-08-04
1