"Hoa cầm trên tay vẫn là hoa của đất
Người trong lòng dù có long trời lở đất vẫn còn thương"
Câu nói ấy đã nói nên một sự thật nghiệt ngã đến đau lòng. Nhưng liệu có phải vậy không?
....
Kuro
Kira, ông rửa bát xong nhớ lau dọn luôn cái bếp nhé. Tui lên trước đây. /đi lên tầng/
Kira
Tui biết rồi...
Em vừa đi lên phòng xong thì liền ngồi sụp xuống sàn nhà, lưng thì dựa vào cửa.
Kuro
"May mà vừa nãy mình vẫn bình tĩnh được" /thở phào/
Nói sao nhỉ? Thật ra em đã thầm thích hắn được khoảng 2 năm rồi!
Thật ra có lẽ hắn vẫn chưa biết em có loại tình cảm vượt trên mức bạn bè với hắn đâu vì chính bản thân em đã từng lừa dối chính bản thân mình và những người xung quanh việc em và hắn chỉ là bạn rất thành công mà.
Chính em còn không hề nhận ra điều đó nữa kìa.
Kuro
"Giờ mình phải đi làm việc thôi, không nghĩ tới chuyện này nữa"
Nếu ai hỏi sau cả hai lại ở chung thì... chuyện cũng dài lắm.
Chắc là tầm khoảng 2 tháng trước....
.
.
.
Nhân vật nam phụ
/bước ra/
Kuro
Bác sĩ! Mẹ tôi ổn chứ! /chạy lại + lo lắng/
Nhân vật nam phụ
Mặc dù là chúng tôi có thể cứu bà ấy được nhưng... /lưỡng lự/
Kuro
Chỉ cần cứu được mẹ tôi là được... tiền thuốc tôi sẽ trả! /sốt ruột/
Nhân vật nam phụ
Nhưng số tiền thực sự khá lớn, khoảng hơn 500tr nên...
Kuro
Tôi sẽ trả dần, chỉ cần cứu bà ấy là được /tối sầm mặt/
Nhân vật nam phụ
Được rồi.
.....
Ào ào!
Lúc cậu ra khỏi bệnh viện thì cũng là lúc mà một cơn mưa lớn đổ xuống. Cũng vì thế nên nước mưa nhanh chóng thấm vào áo em khiến giờ em chẳng khác gì một con chuột lột vậy nhưng đấy không phải điều em bận tận bây giờ...
Kuro
Mình biết kiếm số tiền lớn như thế ở đâu đây...? /run/
Cứ thế hai bên má nước mắt cứ rơi lã chã... em cũng chẳng có ý định tìm chỗ trú mưa vì em không muốn sẽ có ai nhìn thấy em khóc bây giờ.
Nhưng rồi sau đó em liền cảm thấy không còn một giọt nước mưa nào rơi xuống nữa mà thay vào đó là có một cái áo khoác choàng lên người em.
Lúc em ngước lên thì thấy có một chiếc ô đang che cho mình. Khi nayd em mới nhận ra có người đang ở đằng sau mình và người đó không ai khác chính là hắn. Kuro lúc này mới nhận ra cái áo em đang khoác là do hắn choàng lên.
Kira
Ông đứng ngoài mưa làm gì vậy!? Ông muốn bị cảm à!? /tức giận + lo lắng/
Hắn vừa lấy tay cố lau đi khuôn mặt em vừa sốt ruột không biết vì sao con mèo nhỏ này lại đứng ở dưới mưa như vậy.
Kuro
Kira...? /ngước lên nhìn hắn với ánh mắt có đôi phần ngây ngô/
Kira
Đến nhà tui đi, nhà tui dù gì cũng gần hơn /nắm tay em kéo đi/
Sau đó thì em đến nhà hắn tắm rồi thay đồ các thứ. Tất nhiên là quần áo của hắn rồi.
Kuro
Kira này... ông có cái áo nào nhỏ hơn nữa không vậy? /lấp ló đầu ở cửa nhà vệ sinh/
Kira
Đấy là cái áo nhỏ nhất rồi.
Nhỏ nhất? Mặc dù hắn nói vậy nhưng tính ra là em mặc vào bị rộng quá trời. Mà thôi cũng đành chịu thôi dù gì cũng là mượn đồ của người ta mà.
Kira
Thế giờ ông nói sao nãy lại đứng ở ngoài mưa đi /kéo em ngồi xuống gần mình/
Kuro
À thì... /kể lại việc vừa xảy ra/
Kira
Thật ra tui cũng có thể giúp ông trả số tiền đó...
Kuro
Thật sao, vậy sau đó tui sẽ trả lại sau nhé. /vui mừng/
Kira
Tui vẫn chưa nói hết mà.
Kira
Tất nhiên là với một điều kiện~
Kuro
Điều kiện gì? Ông cứ nói đi💦💦
Kira
Ở chung với tui đi /nghiêm túc/
Kuro
H-Hả..? /bối rối/
Kira
Tất nhiên ông vẫn phải trả số tiền tôi đã trả giưp ông.
Kira
Nhưng chỉ cần một nửa thôi nếu ông đồng ý ở chung với tui /cười nhẹ/
Em nghe vậy thì có chút lưỡng lự nhưng rồi cảm thấy như vậy em cũng chẳng thiệt gì nên cũng đồng ý luôn.
Comments