Xuyên Thư: Tôi Không Phải Nhân Vật Chính
Chapter 5
Chung cư cao cấp nhà họ Sở
Sở Đồng
Chết tiệt hôm qua quên dọn phòng rồi
Triệu Nhất
Không cần phiền. Tao ngủ sofa cũng được.
[Tựa người vào tường, giọng bình thản]
Sở Đồng
Sofa nhà tao ngủ hai ngày là ê mông đấy.Khỏi khách sáo. Vào phòng tao ngủ chung.
Triệu Nhất
[Ánh mắt dừng một nhịp, sau đó nhàn nhạt gật đầu]
Tùy mày.
Sở Đồng
[Ném thêm chăn gối sạch lên giường]
Nói trước, tao ngáy nhẹ. Không chịu được thì bịt tai.
Triệu Nhất
[Khóe môi cong cong, như cười mà không phải cười]
Ừ
Sở Đồng
[Nằm nghiêng nhìn Triệu Nhất, tay nghịch tóc]
Mày định ở đây bao lâu?
Sở Đồng
[Nhìn cậu im lặng vài giây rồi cười nhẹ]
Tao không có ý đuổi mày. Bao lâu cũng được.
Nhà này tao mua riêng, tao thích cho ai ở thì cho.
Triệu Nhất
*Bạn thân Triệu Nhất đúng là thiên thần mà*
Triệu Nhất
[Quay đầu liếc nhìn, giọng trầm xuống]
Ừ. Cảm ơn.
Tác giả
Pé nó muốn ngầu nên z á
[Sáng hôm sau – 6 giờ sáng]
Sở Đồng
[Đẩy cửa phòng, tay cầm đồng phục và sách vở]
Dậy. Đồng phục với dụng cụ học tập tao mua rồi.
Đừng có mặc đồ hôm qua tới trường.
Triệu Nhất
[Mở mắt, ánh nhìn dừng lại ở bộ đồng phục trên tay Sở Đồng]
Cẩn thận dữ.
Sở Đồng
[Nheo mắt, tựa vào cửa, khoanh tay]
Tao là ai chứ? Sở Đồng.
Bạn thân tao không thể bị chê cười.
Sở Đồng
[Nhận lấy đồ, giọng nhàn nhạt]
Tao cũng không định để ai khinh thường mình nữa.
Sở Đồng
[Đẩy tô cháo đến trước mặt Triệu Nhất]
Ăn đi. Tao không muốn đưa mày nhập viện.
Triệu Nhất
[Cầm thìa, ăn từng muỗng chậm rãi]
Mày đối xử với tao tốt vậy làm gì?
Sở Đồng
đm cái thằng này tao đã coi mày là bạn thì phải giúp mày chứ
Triệu Nhất
[Ánh mắt dịu đi chút ít, gật đầu]
[Trường học – Sân trường]
Triệu Nhất
*Trước khi mình xuyên không thì Triệu Nhất thường bị bắt nạt ở trường do là thiếu gia giả*
Sở Đồng
[Tay đút túi quần, chậm rãi bước bên Triệu Nhất]
Vào lớp đi. Đứa nào dám mở miệng, tao làm nó câm luôn.
Triệu Nhất
[Ánh mắt lạnh nhạt]
Không cần mày bảo vệ.
Tác giả
Cố lên 2 đứa sắp ngầu rồi
Triệu Nhất
[Cười nhạt, ánh mắt sắc như dao]
Tao không bảo vệ mày. Tao chỉ thấy gai mắt, muốn dọn thôi.
[Vào lớp học – 8 giờ sáng]
Trình Dương
[Tựa bàn, nhìn hai người bước vào]
Ồ, thiếu gia giả nhà Lâm còn mặt dày tới lớp à?
học sinh A
Cười khẩy
Mất danh thiếu gia rồi, giờ chỉ còn thằng giả mạo thôi.
Triệu Nhất
[Im lặng, ánh mắt lạnh tanh, ngồi vào bàn]
Trình Dương
[Đập mạnh tay lên bàn Triệu Nhất]
Mày điếc à? Tao đang nói mày đấy.
Triệu Nhất
[Lật sách, không thèm ngẩng đầu]
Chó sủa thì tao nghe làm gì?
Trình Dương
[Mặt biến sắc, túm cổ áo Triệu Nhất lôi dậy]
Mày ngon nhỉ? Giờ mất danh thiếu gia rồi mà vẫn to mồm?
Lâm Dịch Khuê
[Chạy tới, giọng mềm mại như rót mật]
Anh Dương, đừng đánh anh Nhất… Là em không tốt mà…
[Giả vờ kéo tay Trình Dương, nép vào như con mèo nhỏ]
Triệu Nhất
[Mắt lạnh băng quét qua Lâm Dịch Khuê]
Khỏi diễn.
Lâm Dịch Khuê
[Đôi mắt ươn ướt, cắn môi, nép sâu vào Trình Dương]
Anh ấy… đe dọa em…
học sinh B
Ủa, còn chơi trò bạo lực? Triệu Nhất biến thái thiệt!
[Sở Đồng đẩy cửa lớp bước vào, khí thế lạnh như băng]
Sở Đồng
[Tiếng giày nện xuống sàn rõ mồn một, ánh mắt hờ hững mà sắc lẹm]
Thả tay ra.
Trình Dương
[Nhíu mày, gằn giọng]
Mày bênh nó làm cái gì? Nó đâu còn là thiếu gia nữa!
Sở Đồng
[Tiến thẳng tới, bóp chặt cổ tay Trình Dương, gỡ ra từng ngón một]
Tao bênh ai, không liên quan đến mày.”
[Mắt tối sầm, giọng sắc như dao]
Nhưng ai dám đụng người của tao, tao phế.
Trình Dương
[Gạt tay Sở Đồng ra, quát]
Đừng tưởng mày ngon! Tao không sợ mày đâu!
Sở Đồng
[Cười lạnh, tay túm cổ áo Trình Dương kéo sát lại]
Không sợ thì thử thêm lần nữa xem?
[Giọng trầm khàn, từng chữ đều đặn]
Tao dám khiến mày phải bò ra khỏi trường này.”l
Trình Dương
[Mặt tái nhợt, nuốt khan]
… Mày… thôi…
Sở Đồng
[Buông tay, vỗ vỗ vào má Trình Dương như dằn mặt]
Biết điều thì biến. Còn không, tao dạy.
Lâm Dịch Khuê
[ kéo tay Trình Dương, nhẹ nhàng khóc lóc]
Lâm Dịch Khuê
Đồng ca… đừng giận… là lỗi của em mà…
Sở Đồng
[Ánh mắt khinh bỉ lướt qua Lâm Dịch Khuê]
Giữ nước mắt lại mà dụ người khác đi. Tao không rảnh tin.
Triệu Nhất
[Sửa lại cổ áo, mắt hờ hững]
Đi chưa?
Sở Đồng
[Gật đầu, tay đút túi quần bước song song bên Triệu Nhất]
Đi. Ở đây chán lắm.
Comments