Chapter 3 : Những bước chân xa lạ

Bảo Hân thức dậy muộn hơn mọi ngày. Tiếng chim hót ngoài ban công và ánh sáng xuyên qua rèm cửa làm cô nhíu mày. Cô lười biếng ngồi dậy, ánh mắt dừng lại ở khay đồ ăn sáng đã được đặt sẵn trên bàn.
Lục Gia Bảo Hân
Lục Gia Bảo Hân
Ai mang lên? Là quản gia, hay... anh ta?
Bảo Hân bước tới, trên tờ giấy đặt cạnh khay đồ ăn có dòng chữ ngắn ngủn, nét chữ mạnh mẽ và dứt khoát: “Em nên ăn sáng đúng giờ. Trễ nữa sẽ ảnh hưởng sức khỏe." Cô cầm tờ giấy lên, đọc đi đọc lại. Một chút ấm áp len lỏi trong lòng, nhưng ngay sau đó, cô gạt phăng suy nghĩ ấy.
Ở phòng làm việc, Thanh Phong đang chăm chú xem xét tài liệu. Tiếng gõ cửa vang lên, quản gia bước vào, khẽ cúi người
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Cậu chủ, tiểu thư đã nhận được bữa sáng rồi ạ.
Thanh Phong gật đầu, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt anh khẽ dịu lại. Sau khi quản gia rời đi, Anh Quân gọi tới, giọng trêu đùa
Nguyễn Hoàng Anh Quân
Nguyễn Hoàng Anh Quân
Sao rồi, chủ tịch? Bảo Hân chịu nói chuyện với cậu chưa hay vẫn giữ thái độ lạnh nhạt?
Thanh Phong dựa người ra ghế, giọng đều đều
Vương Hoàng Thanh Phong
Vương Hoàng Thanh Phong
Cô ấy vẫn giữ khoảng cách. Nhưng tôi không vội. Cô ấy cần thời gian.
Anh Quân phá lên cười
Nguyễn Hoàng Anh Quân
Nguyễn Hoàng Anh Quân
Trời đất, cậu mà cũng biết kiên nhẫn sao? Cứ như đang yêu đơn phương ấy nhỉ?
Thanh Phong im lặng, tay siết chặt chiếc bút. Anh không phủ nhận.
Buổi chiều, Bảo Hân rời khỏi biệt thự, hẹn gặp nhóm bạn thân của mình tại một trung tâm thương mại lớn. Tô Nhược Gia Hy hồ hởi khoác tay cô, vừa đi vừa hỏi
Tô Nhược Gia Hy
Tô Nhược Gia Hy
Này, sao hôm nay lại chịu ra ngoài? Không sợ chủ tịch của cậu bắt về à?
Bảo Hân cười nhạt
Lục Gia Bảo Hân
Lục Gia Bảo Hân
Anh ta không có thời gian quản mình đâu. Cả ngày chỉ biết công việc.
Minh Tú nhíu mày
Đặng Ngọc Minh Tú
Đặng Ngọc Minh Tú
Thật không? Tớ nghe nói Vương Hoàng Thanh Phong là người cực kỳ gia trưởng đấy. Không sợ cậu bị kiểm soát à?
Bảo Hân nhún vai
Lục Gia Bảo Hân
Lục Gia Bảo Hân
Anh ta không kiểm soát mình, chỉ lặng lẽ làm mọi thứ, giống như muốn chuộc lỗi vì ép mình vào cuộc hôn nhân này
Cao Doãn Bảo Thanh nheo mắt nhìn bạn
Cao Doãn Bảo Thanh
Cao Doãn Bảo Thanh
Bảo Hân, tớ nghĩ cậu không hiểu anh ta đâu. Anh ta không giống người vô tình.
Lục Gia Bảo Hân
Lục Gia Bảo Hân
Thì sao?
Bảo Hân nhún vai, giọng có chút mỉa mai.
Lục Gia Bảo Hân
Lục Gia Bảo Hân
Tớ không cần hiểu. Dù sao, đây chỉ là hôn nhân trên giấy tờ.
Trong khi đó, Thanh Phong ngồi cùng Minh Khôi và Anh Quân tại một quán bar sang trọng. Anh Quân nhấp ngụm rượu, lên tiếng
Nguyễn Hoàng Anh Quân
Nguyễn Hoàng Anh Quân
Cậu cứ âm thầm như thế mãi thì làm sao cô ấy hiểu được? Đôi khi phải mạnh mẽ lên một chút
Minh Khôi gật gù đồng tình
Trần Hoàng Minh Khôi
Trần Hoàng Minh Khôi
Phụ nữ đôi khi cần được chinh phục, nhưng không phải bằng sự nhún nhường. Cậu cần hành động rõ ràng hơn.
Thanh Phong cười nhạt, ánh mắt trầm tư
Vương Hoàng Thanh Phong
Vương Hoàng Thanh Phong
Cô ấy không giống những người khác. Tôi hiểu, cô ấy cần không gian riêng. Nếu ép buộc, chỉ khiến cô ấy ghét bỏ tôi.
Nguyễn Hoàng Anh Quân
Nguyễn Hoàng Anh Quân
Nhưng nếu cứ như vậy mãi, cậu có chắc cô ấy sẽ nhận ra tình cảm của cậu không
Anh Quân nhướng mày hỏi.
Thanh Phong im lặng. Câu hỏi ấy như một nhát dao, đánh thẳng vào nỗi sợ thầm kín trong lòng anh.
Khi màn đêm buông xuống, Bảo Hân trở về biệt thự. Căn nhà rộng lớn vẫn lạnh lẽo như thường lệ. Cô bước qua phòng khách, thấy Thanh Phong đang ngồi trên sofa, tay cầm một cuốn sách.
Thấy cô về, anh chỉ khẽ gật đầu
Vương Hoàng Thanh Phong
Vương Hoàng Thanh Phong
Em đi chơi vui không?
Cô dừng lại, trả lời ngắn gọn
Lục Gia Bảo Hân
Lục Gia Bảo Hân
Vui.
Sau đó, cô quay người định bước lên lầu, nhưng Thanh Phong lên tiếng
Vương Hoàng Thanh Phong
Vương Hoàng Thanh Phong
Ngày mai em có muốn đi đâu không? Tôi có thể sắp xếp thời gian.
Cô quay lại, nhìn anh với ánh mắt dò xét
Lục Gia Bảo Hân
Lục Gia Bảo Hân
Tại sao anh lại làm vậy? Không phải chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa sao? Anh không cần phải miễn cưỡng như thế.
Thanh Phong nhìn cô thật lâu, sau đó chỉ cười nhạt
Vương Hoàng Thanh Phong
Vương Hoàng Thanh Phong
Em không cần nghĩ nhiều. Tôi chỉ muốn tốt cho em.
Bảo Hân mím môi, không đáp lại, bước nhanh lên phòng. Đằng sau, Thanh Phong thở dài, ánh mắt đầy mệt mỏi.
Cả hai giống như những kẻ xa lạ sống chung một mái nhà. Một người thì âm thầm yêu, một người thì cố gắng tránh né. Nhưng những bước chân xa lạ ấy liệu có thể xích lại gần nhau, hay mãi mãi chỉ là hai đường thẳng song song?

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play