[SGP|BangQuy] Oneshot BângQuý
Thần y (3)
Tại phòng họp của bệnh viện
???
Viện trưởng: trong năm qua mọi người đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình, những ai đã cố gắng sẽ có một phần thưởng lớn//phát biểu//
Hôm nay là ngày tổng kết cuối năm của bệnh viện trong thôn
???
Viện trưởng: đồng thời tôi cũng muốn gửi đến mọi người một thông báo mới
???
Viện trưởng: bệnh viện của chúng ta mới may mắn đón nhận được một bác sĩ tài năng mới chuyển cơ sở tới đây//niềm nở//
???
Viện trưởng: xin giới thiệu bác sĩ Thóng Lai Bâng//chỉ tay về phía anh//
Thóng Lai Bâng|Bâng
Kính chào mọi người, thật may mắn khi tôi được chuyển cơ sở đến đây để chữa bệnh cho những người dân trong thôn//cuối đầu chào//
Thóng Lai Bâng|Bâng
Vì mới chuyển đến đây nên có nhiều điều chưa biết mong mọi người có thể rộng lòng dẫn dắt
Đồng loạt cả phòng họp đều vỗ tay nồng nhiệt để chào đón vị bác sĩ mới này
Nhưng sự nồng nhiệt của mọi người lại không rơi vào tầm mắt chú ý của anh mà ngược lại anh lại chú ý vào một phụ tá ngồi trong góc với cây truyền nước biển
Đó là cậu, là Ngọc Quý mặc dù đang không khỏe trong người vì người nào cũng phải hiến máu, nhưng cậu vẫn hết sức đến phòng họp để cùng mọi người tổng kết cuối năm
Thóng Lai Bâng|Bâng
//đi nhanh xuống chỗ cậu//
Nguyễn Ngọc Quý|Jiro
//khập khiễng đứng dậy nhưng vì quá choáng nên bị té// Ahh...
Thóng Lai Bâng|Bâng
//nhanh chóng đỡ cậu//
Thóng Lai Bâng|Bâng
Này có ổn không sao ra nông nổi như thế này?
Nguyễn Ngọc Quý|Jiro
Tôi không sao! Anh có thể nào dẫn tôi trở về phòng hồi sức được không//thều thào+ đứng không vững//
Thóng Lai Bâng|Bâng
Được chứ. Từ từ nào//nhẹ nhàng dìu cậu đi//
Thóng Lai Bâng|Bâng
Ngồi xuống nào//nhẹ nhàng//
Nguyễn Ngọc Quý|Jiro
Cảm ơn anh, anh hãy mau đi đi hoàn thành công việc của mình đi. Tôi nghỉ ngơi một lát//mệt mỏi nằm xuống//
Thóng Lai Bâng|Bâng
Ngọc Bích, Quang Khải hai người mau lại đây tôi có chuyện muốn hỏi
Quang Khải
Có chuyện gì không//nghe thấy anh gọi thì đừng chạy đến//
Ngọc Bích
Có chuyện gì không//đang thay chai nước biển cho Quý thì cũng quay qua//
Thóng Lai Bâng|Bâng
Cậu ấy làm gì trong bệnh viện này//hỏi về cậu//
Quang Khải
Cậu ấy là phụ tá của bệnh viện này
Thóng Lai Bâng|Bâng
Phụ tá sao?//ngạc nhiên//
Thóng Lai Bâng|Bâng
Một phụ tá mà lại có sức khỏe ốm yếu như vậy sao//thắc mắc//
Ngọc Bích
Không hẳn là vậy, chỉ dạo gần đây thôi
Thóng Lai Bâng|Bâng
Giải thích xem nào
Ngọc Bích
//kể lại mọi chuyện cho anh nghe//
Thóng Lai Bâng|Bâng
À.. Thì ra vậy//ngầm hiểu//
Thóng Lai Bâng|Bâng
Từ nay việc chăm sóc cậu ấy hãy giao cho anh
Quang Khải
Là một bác sĩ mới đến anh có chắc là làm được không//e ngại//
Thóng Lai Bâng|Bâng
Chắc chắn
Ngọc Bích
Vậy thì chúng tôi yên tâm rồi//thở phào//
Bất ngờ lúc này ở ngoài cửa của phòng hồi sức
???
Trưởng làng: thằng Quý đâu mau ra đi gặp tao, giả bộ ốm yếu để làm gì//quát//
???
Trưởng làng: bác sĩ Khanh mau ra lấy máu của nó cho ta
Cậu cũng đã tỉnh lại từ lúc nào
Nguyễn Ngọc Quý|Jiro
D-đừng... đừng lại đây//co người lại//
Sở Khanh
Mau giữ cậu ấy lại
Nguyễn Ngọc Quý|Jiro
D-đừng mà//sợ hãi//
???
Người của trưởng làng://ghì chặt cậu xuống//
Nguyễn Ngọc Quý|Jiro
Tha cho ta đi, ta mệt mỏi lắm rồi//ôm đầu//
Sở Khanh
//lấy ống dẫn đâm vào ben truyền dịch của cậu//
Cùng lúc này, ba người kia chạy vào
Thóng Lai Bâng|Bâng
Các người đang làm gì vậy hả, thả cậu ấy ra//chạy lại vung đám người kia ra//
???
Trưởng làng: mày tránh ra để tao lấy máu của nó về chữa bệnh cho con gái của ta//hét//
Thóng Lai Bâng|Bâng
Lấy máu chữa bệnh gì chứ
Thóng Lai Bâng|Bâng
Muốn chữa bệnh thì đem con gái của cái người đến đây, nếu còn đụng vào cậu ấy tôi sẽ báo cho chính quyền bắt các người//nghiêm túc//
???
Trưởng làng: Được... các người thì hay rồi
???
Trưởng làng: coi như hôm nay mày may mắn, người đâu chúng ta về//quay sang nhìn Quý sau đó kéo đến người đi về//
Lúc này cậu vẫn đang co rúm người lại vì sợ hãi
Thóng Lai Bâng|Bâng
Này cậu có sao không//hỏi han Quý//
Nguyễn Ngọc Quý|Jiro
D-đừng lại gần tôi//vẻ mặt sợ hãi//
Có lẽ sự việc giữa gần đây để lại một nỗi ám ảnh lớn trong tâm trí của cậu
Thóng Lai Bâng|Bâng
Là tôi, là Lai Bâng đây mà//ôn tồn//
Thóng Lai Bâng|Bâng
Cậu đùng sợ nữa, bọn họ đi rồi//ôm lấy thân hình của cậu//
Nguyễn Ngọc Quý|Jiro
//buôn lỏng người ra//
Trong phòng bệnh bây giờ có một thân xác to lớn trên ôm một con người nhỏ bé để an ủi sau cú đả kích về tâm lý
Một người quá hiền từ, tốt bụng, luôn bao dung cho mọi người nhưng lại bị người khác làm tổn thương nặng nề
Comments