Sakamoto Days: Đồng Nhân: Die With A Smile
4. JCC - vòng loại (2)
Nagumo Yoichi
Này, tôi hỏi thật nhé. Nếu cô thắng, cô sẽ làm gì tiếp theo?
Eien Tsukihime
Tiếp tục vào vòng trong. Còn anh?
Nagumo Yoichi
/cười/ Tôi à? Hmm… có lẽ tôi sẽ giả thua xem sao.
Ei nhướn mày nhẹ, không rõ anh nói đùa hay thật. Nhưng Nagumo chỉ nhún vai, tiếp tục với giọng điệu thoải mái:
Nagumo Yoichi
Nhưng mà nghĩ lại thì… có thể tôi sẽ đấu nghiêm túc, chỉ vì muốn biết cảm giác đối đầu với cô sẽ thế nào.
Ei im lặng một lát, rồi chậm rãi lên tiếng.
Eien Tsukihime
Nếu anh không nghiêm túc, anh sẽ thua ngay lập tức.
Nagumo nhướn mày, rồi bật cười lớn hơn.
Nagumo Yoichi
Cô làm tôi hứng thú quá đấy, Ei..hay tôi gọi là Hime nhỉ~?
Nagumo nhìn chằm chằm vào cô như muốn coi thái độ của cô sẽ như thế nào.
Nagumo Yoichi
Aa~ nhàm chán quá đi mất. /Tỏ vẻ buồn bả/
Anh bước đến gần hơn một chút, mắt ánh lên vẻ sắc bén hơn.
Nagumo Yoichi
Nhưng mà-..
Nagumo Yoichi
/hạ giọng/ Cô có bao giờ cảm thấy chán với những trận đấu nhàm chán không? Tôi cá là có đấy. Nhưng lần này thì khác. Nếu chúng ta đã bị ghép chung, tại sao không biến nó thành một trận đấu đáng nhớ?
Ei nhìn anh một lúc, rồi gật đầu nhẹ.
Eien Tsukihime
Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu đã đấu, thì phải đấu hết sức.
Nagumo giơ ngón tay cái, nụ cười vẫn không đổi.
Nagumo Yoichi
Tốt. Vậy thì, đừng làm tôi thất vọng nhé, Hime~
Hai người chạm mắt nhau một lúc, trước khi tiếng loa vang lên, gọi họ ra sàn đấu.
Cả hai đứng trên một khu vực mô phỏng mê cung kim loại, có những bức tường cao, hành lang hẹp, và nhiều chướng ngại vật.
Quy tắc JCC: Cho phép vũ khí có thể gây sát thương nặng, nhưng không được giết hoặc khiến đối thủ tàn phế vĩnh viễn.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, Nagumo không chần chừ lao vào trước. Với một nụ cười thích thú, anh quăng một món đồ nhỏ về phía Ei-một món đồ khui bia?
Trước khi Ei kịp phản ứng, Nagumo xuất hiện ngay bên cạnh nàng, lưỡi hái sắc bén vung ngang tầm cổ.
Ei xoay người chặn lại bằng kiếm, nhưng sức ép từ Nagumo khiến nàng bị đẩy lùi vài bước.
Nagumo Yoichi
/cười nhạt/ Đừng bảo cô định chỉ thủ thôi đấy nhé?
Không để Ei kịp đáp, Nagumo lật cổ tay, thanh song kiếm trong tay anh chém xuống từ hai hướng đối lập—một nhắm vào vai, một nhắm vào chân nàng.
Mặc dù phản ứng nhanh, Ei vẫn bị trúng một vết cắt nhẹ trên cánh tay do song kiếm quá linh hoạt.
Máu bắt đầu nhỏ xuống nền đấu trường.
Nagumo Yoichi
/nghiêng đầu/ Ồ? Cô có vẻ hơi chậm thì phải?
Ei liếc xuống vết thương—không nghiêm trọng, nhưng nàng nhận ra Nagumo đang thử ép nàng vào thế bị động.
Mỗi lần anh tấn công, vũ khí của anh thay đổi liên tục, khiến đối thủ khó đoán được nhịp điệu chiến đấu.
Trong tích tắc, một chiếc rìu khổng lồ từ Nagumo bổ xuống ngay trước mặt Ei. Thay vì né tránh… Ei lao thẳng vào tầm đánh.
Một cú xoay người cực nhanh—Ei dùng vỏ kiếm đánh vào lưỡi rìu, làm lệch hướng lực tấn công của Nagumo. Ngay lập tức, Ei tung một cú đấm chính diện vào ngực anh.
Nagumo bị hất văng ra xa, đập mạnh vào một bức tường kim loại.
Cơ thể anh hơi run lên vì chấn động mạnh.
Nagumo Yoichi
/ho khẽ/ …Ouch, không nhẹ tay chút nào nhỉ?”
Khi Nagumo cố đứng dậy, Ei đã ở ngay trước mặt anh.
Một cú chặt ngang bằng cạnh vỏ kiếm nhắm thẳng vào bả vai Nagumo, phá vỡ hoàn toàn thế phòng thủ của anh.
Một cơn đau buốt chạy dọc xuống cánh tay Nagumo—vai phải của anh trật khớp.
Nagumo Yoichi
/nhíu mày/ Chậc… xong rồi à?
Mũi kiếm của Ei đã kề ngay cổ họng anh.
Eien Tsukihime
Anh thua rồi...
Một tiếng còi vang lên—trận đấu kết thúc. Nagumo thua, nhưng anh không có vẻ gì là thất vọng. Anh chỉ cười nhẹ, liếc nhìn bả vai phải đã trật khớp của mình.
Nagumo Yoichi
/cười nhạt/ Chậc… lần này hơi thua đau đấy.
“Sanare” (tiếng Latinh cổ): Mang nghĩa chữa lành, điều trị.
Ei vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh. Khi đội y tế chạy vào để đưa Nagumo ra khỏi đấu trường, cô bất ngờ cản họ lại.
Eien Tsukihime
/lạnh nhạt/ Tôi sẽ chữa cho anh ta.
Đội y tế thoáng chần chừ—JCC không thường xuyên thấy thí sinh chủ động hỗ trợ đối thủ ngay sau trận đấu, nhưng trước ánh mắt kiên định của Ei, họ đành lùi lại.
Ei cúi xuống, chạm nhẹ vào bả vai của Nagumo.
Một luồng sáng nhàn nhạt phát ra từ lòng bàn tay cô, lan tỏa dọc xuống cánh tay của anh. Trong giây lát, xương khớp bị trật từ từ trở về vị trí cũ, cơn đau sắc bén dần dịu lại.
Nagumo khẽ nhíu mày khi cảm nhận cơ thể mình đang hồi phục—không còn đau nhức, không còn cảm giác cứng đơ nữa.
Nagumo Yoichi
/chớp mắt/ Ồ? Chữa nhanh hơn tôi tưởng đấy.
Anh thử xoay vai, cảm giác linh hoạt hơn hẳn. Không còn dấu hiệu của chấn thương.
Eien Tsukihime
/thản nhiên/ Lần sau đừng để bị đánh bại quá nhanh.
Đội y tế nhìn nhau, có vẻ ngạc nhiên vì khả năng hồi phục của Ei. Một số người thậm chí còn ghi chép lại, dường như muốn báo cáo điều này cho cấp trên.
Dù vừa thua trận, Nagumo lại không tỏ ra bực tức hay thất vọng. Ngược lại, anh chỉ cười cợt như thường lệ.
Nagumo Yoichi
/chống cằm nhìn Ei/ Cô thực sự thú vị đấy. Nhưng nếu lần sau có đấu lại, tôi sẽ không thua dễ dàng như vậy đâu.
Ei chỉ im lặng, không đáp. Ei không hứng thú với những lời thách thức kiểu này.
Nagumo Yoichi
/híp mắt, cười nhẹ/ Mà này… cảm giác thế nào khi nhìn thấy quá khứ của tôi?
Ei khựng lại một chút. Nàng không muốn nhắc đến điều đó—tác dụng phụ của năng lực chữa trị khiến nàng thoáng nhìn thấy một vài ký ức của Nagumo… nhưng Ei không có ý định đào sâu vào chúng.
Eien Tsukihime
/bình thản/ Không quan trọng.
Nagumo Yoichi
/nhún vai/ Thật à? Tôi tưởng cô sẽ thấy rất nhiều điều thú vị chứ.
Một cái nhìn sắc bén lướt qua mắt Ei, nhưng nàng không phản hồi thêm. Thay vào đó, Ei đứng dậy, rời khỏi đấu trường trước khi đội y tế có thể hỏi thêm bất cứ điều gì.
Vòng 4: “Quyết định cuối cùng” – Đánh giá của giảng viên
Các thí sinh được đưa vào một căn phòng tối, chỉ có một chiếc ghế ở giữa và một chiếc bàn dài đối diện với ba giảng viên JCC bí ẩn. Ánh sáng lạnh lẽo từ trần nhà chiếu thẳng xuống từng người khi họ được gọi lên. Bầu không khí căng thẳng, im lặng, chỉ có tiếng bút ghi chú lạch cạch trên giấy.
Khi Ei bước vào phòng, cô ngạc nhiên khi thấy Sakamoto, Akao và Nagumo cũng ở đó, ngồi ở những chiếc ghế khác nhau. Đây không chỉ là một bài kiểm tra cá nhân mà còn là một phép thử để xem phản ứng và động cơ của từng người trong một môi trường nhóm.
Các giảng viên không yêu cầu họ chiến đấu hay thực hiện bất kỳ nhiệm vụ vật lý nào. Thay vào đó, họ đưa ra một câu hỏi đơn giản nhưng đầy sức nặng:
“Tại sao cậu muốn vào JCC?”
Giảng viên yêu cầu từng người trả lời.
Sakamoto trả lời ngắn gọn, giọng bình tĩnh nhưng đầy quyết tâm:
Sakamoto Taro
Vì tôi muốn mạnh hơn.
Sakamoto Taro
Câu trả lời phản ánh sự tập trung và khát khao vượt lên chính mình của Sakamoto, một người luôn coi trọng sức mạnh như công cụ bảo vệ bản thân và người khác.
Akao ngả người ra sau, nụ cười tinh quái trên môi:
Akao Rion
Vì tôi thích chiến đấu.
Sự thẳng thắn và đam mê của Akao với chiến đấu phản ánh tính cách tự do và táo bạo của cô, không bị ràng buộc bởi lý tưởng cao cả nào.
Nagumo cười khẽ, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm:
Nagumo Yoichi
Vì tôi thấy vui khi giết người.
Câu trả lời khiến không khí trong phòng trầm xuống. Nó cho thấy bản chất tàn nhẫn và sự tàn bạo trong con người Nagumo, nhưng đồng thời cũng khiến người khác khó đoán được thật ra anh ta đang đùa hay nói thật.
Khi đến lượt Ei, căn phòng rơi vào im lặng. Cô đứng yên, ánh mắt hướng xuống sàn nhà, hai tay siết chặt lấy nhau. Một khoảng lặng kéo dài, như thể cô đang đấu tranh với chính mình để tìm ra câu trả lời.
Rồi, với giọng nói nhỏ nhưng chắc chắn, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định:
Eien Tsukihime
Tôi muốn tồn tại.
Eien Tsukihime
Câu trả lời của Ei không chỉ khiến các giảng viên chú ý mà còn làm cả Sakamoto, Akao và Nagumo bất ngờ. Họ từng nghĩ rằng mục tiêu của mình là rõ ràng và mạnh mẽ nhất, nhưng câu trả lời giản đơn của Ei lại mang một sức nặng khác biệt.
Sakamoto nhìn Ei chằm chằm, như thể lần đầu tiên nhận ra rằng sức mạnh không phải lúc nào cũng là thứ duy nhất để sống sót.
Akao nheo mắt, ánh mắt trở nên mềm mại hơn, cảm nhận được chiều sâu nỗi đau trong lời nói của Ei.
Nagumo ngừng cười, ánh mắt tối lại, nhận ra rằng việc “muốn tồn tại” không chỉ là sống sót qua các trận chiến, mà còn là thoát khỏi những ký ức và nỗi đau trong quá khứ.
Giảng viên không đưa ra phản hồi ngay lập tức. Thay vào đó, họ chỉ ghi chú lại và hỏi những câu hỏi tiếp theo.
Akao Rion
Chẳng có gì làm tôi sợ cả.
Nagumo Yoichi
Tôi sợ buồn chán.
Eien Tsukihime
Lòng tin...
“Nếu phải giết một người bạn để sống sót, cậu có làm không?”
Sakamoto Taro
Nếu không còn cách nào khác.
Akao Rion
Bạn tôi đủ mạnh để không cần tôi phải giết.
Nagumo Yoichi
/Cười khẩy/ Tôi sẽ làm trước khi họ nghĩ đến chuyện đó.
Eien Tsukihime
Tôi đã từng làm rồi.
“Điều gì làm cậu cảm thấy mình xứng đáng được sống hơn người khác?”
Sakamoto Taro
Tôi không nghĩ mình xứng đáng hơn ai cả, nhưng tôi sẽ sống để bảo vệ điều tôi tin tưởng.
Akao Rion
Tôi không cần lý do để sống, chỉ cần tôi muốn là đủ.
Nagumo Yoichi
Vì tôi giỏi hơn họ.
Eien Tsukihime
Tôi không nghĩ mình xứng đáng… nhưng tôi không muốn từ bỏ.
“Nếu cậu biết chắc mình sẽ chết vào ngày mai, cậu sẽ làm gì hôm nay?”
Akao Rion
Tìm trận đấu thú vị nhất mà tôi có thể tham gia.
Nagumo Yoichi
Chắc chắn sẽ giết ai đó trước khi chết~ / thái độ cợt nhả/
Eien Tsukihime
Tôi sẽ làm bất cứ điều gì khiến mình mỉm cười khi chết đi.
“Cậu nghĩ mình sẽ chết như thế nào?”
Sakamoto Taro
Trong một trận chiến.
Akao Rion
Tôi sẽ không chết dễ dàng đâu.
Nagumo Yoichi
Có thể chết khi đang cười.
Eien Tsukihime
Nếu tôi chết, tôi sẽ chết khi đang mỉm cười. Vì tôi biết mình đã sống đúng với lựa chọn của mình. Có lẽ như cũng khá giống cậu ta nhưng cũng khác..
Sau khi tất cả thí sinh trả lời câu hỏi tâm lý cuối cùng, không gian trở nên nặng nề. Căn phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng thở và nhịp tim đập trong lồng ngực từng người. Câu trả lời của mỗi người đã hé lộ phần nào bản chất và mục tiêu thật sự của họ khi muốn gia nhập JCC. Nhưng vòng kiểm tra chưa dừng lại ở đó.
“Các người nghĩ chỉ cần trả lời thành thật là đủ sao?”
“JCC không nhận những kẻ chỉ biết nói suông.”
Ngay sau đó, giảng viên búng tay. Cửa phòng đóng sầm lại, và hơi gas lạ từ đâu đó bắt đầu tràn vào không gian. Mọi người lập tức cảnh giác.
Khi từng người dần mất ý thức vì khí gas, họ bị đưa vào một trạng thái ảo giác—nơi họ phải đối mặt với nỗi sợ sâu thẳm nhất của mình. Đây chính là phần kiểm tra tâm lý thật sự mà họ không hề hay biết từ đầu.
Comments