𝟎𝟐 ; vải thưa che mắt thánh.

𝐈𝐈.
NovelToon
❝ The world can be cruel and so cold. ❞
❝ But a flower can bloom in the thorns. ❞
▎From: « 𝙄𝙨𝙖𝙗𝙚𝙡𝙡𝙖'𝙨 𝙇𝙪𝙡𝙡𝙖𝙗𝙮. »
.
"Cạch."
Tiếng cửa nhà vệ sinh chậm rãi mở ra.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Ủa Miên, đưa người về rồi hả?
Dáng người con trai lấp ló trong ánh nhìn có đôi phần tò mò của Hùng. Em hơi xoay đầu, môi mềm cong thành vầng trăng khuyết, giọng nói nhẹ và êm ngọt tựa mật hoa đầu ngày rót bên tai:
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
Đúng rồi nà. Bạn mới, dễ thương không? [mỉm]
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Hứm. Sao dễ thương bằng An!
Chàng trai với gương mặt chuẩn baby boy đánh mắt qua người đứng sau cô gái, cái nhìn bình thường chỉ có lãnh đạm bất ngờ ôm theo chút thích ý. Thiếu niên bước tới với gót chân trần, nhếch môi. An là một cậu trai đội chiếc mũ len lông cừu hình chóp, bận áo phông đen, sợi tóc mềm và hơi ướt rũ xuống, làm nổi bật đường nét nhu hòa.
Miên vén tóc sau gáy, chỉ biết trộm cười.
Nghe giọng nũng nịu đáng yêu chưa kìa.
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
Rồi rồi.
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
An là trai đẹp vô cùng tận nhé. Thích hơn thua quá à.
Má lúm hiện sau nét cười duyên tựa hoa.
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
Suýt quên, ừm… Làm phiền cậu có thể giới thiệu chút không? Dù sao bây giờ chúng ta cũng là bạn cùng phòng rồi.
Em quay sang, ánh mắt tựa hồ thu.
Bạn cùng phòng; ắt đồng cam cộng khổ, đồng quy vô tận, đồng sinh đồng tử. Nghĩa trên mặt chữ. Chưa được vài giây sau câu nói ngắn gọn ẩn hàm ý ấy, An Miên lập tức thấy đối phương trở nên xanh xao, biểu cảm chết lặng và nụ cười vỡ tan treo trên môi.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Miên dọa sợ cậu ấy rồi kìa.
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
Gì?
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
Tớ nói không đúng hả?
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
Trong đầu có quá nhiều câu hỏi;
Là muôn vàn mối nghi ngại vẩn vơ.
Đan xen chất thành bể nơi tâm can rối bời.
Hiển nhiên, chẳng thể tiếp tục lặng im được nữa.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
Tớ là… Lê Quang Hùng.
Ấy là một nốt giọng dịu hiền đầy trữ tình đặc trưng của cố đô Huế xinh đẹp, xen lẫn còn có ngại ngần. Thành An cười khanh khách, đưa tay ngỏ ý muốn bắt lấy, cậu trai vốn thích những người bạn "nai vàng ngơ ngác" như vậy. Miên cũng thế, em hài lòng với sự đáng yêu từ đầu tới chân của người kia.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Bắt tay nha. Chào Hùng, tớ là An.
Trong tình huống vốn ẩn chứa đầy nguy cơ bẫy rập như trò chơi kinh dị, Quang Hùng thực sự có hơi lo ngại, nhưng nhận thấy tia thiện chí trong ánh mắt đối phương, không còn cách nào khác, chỉ đành thỏa hiệp bắt tay thôi.
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
Hân hạnh làm quen!
Sau đó, dường như rất lâu,
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
..Là "bạn cùng phòng", liệu các cậu có thể giải thích thêm lí do vì sao chúng ta bị kéo vào trò chơi này không?
Khoảng thời gian trôi qua nãy giờ không hề hoài phí. Hùng dùng nó để hạ quyết tâm đặt những câu hỏi mà anh cho là phù hợp nhất ở thời điểm hiện tại. Cũng là những nghi vấn thường thấy ở newbie. Những thắc mắc nghi hoặc này, An và Miên đã sớm đoán ra.
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
An giải thích đi, tớ lười lắm.
Miên lười nhác vươn vai, vội vã đẩy trách nhiệm nặng nhọc qua.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Ơ.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Bạn tồi.
An bĩu môi, mặc cho cô bạn nhỏ xinh quay sang chỗ khác và ngồi tựa vào ghế chơi điện thoại. Cặp đồng tử màu đêm dưới ánh sao dịu dàng đang chăm chăm về màn hình điện tử không rời. Riết rồi quen, chả muốn nói nữa.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Được rồi.
Thiếu niên xoa thái dương, ngán ngẩm lắc đầu và thở dài.
Đã sớm học cách chấp nhận sự việc, cậu ta xoay đầu, nhe răng cười một cái.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Hùng có thể hiểu trò chơi này là trò chơi trường học với rất nhiều sự kiện ma quái, lấy quy tắc làm trung tâm vấn đề. Nói không ngoa, phải là những người "may mắn" lắm mới được trò chơi này ngẫu nhiên chọn trúng. [cười khổ]
Không phải tự nhiên chữ may mắn để trong ngoặc. Hùng ngẫm lại, số mình cũng phải đen lắm mới rơi vào đây.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Buộc phải tìm đường sống trong quy tắc. Ở đây, quy tắc là tất cả. Nếu vi phạm, chỉ đành ngồi im chờ chết thôi.
Nét mặt An trầm xuống, giọng hơi run.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Hùng nhớ thuộc quy tắc, nếu không thuộc thì chụp ảnh lại, đại khái lưu ý cho mình những quy tắc quan trọng, tránh vô tình va phải.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Còn gì nữa không, Miên?
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
An.
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
Tớ công nhận trí nhớ cậu kém thật đấy. Còn nhiều cái chưa nói mà.
Miên vừa ấn nút di chuyển nhân vật trên màn hình game tấn công boss, vừa nhìn đối phương, cười cười.
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
Hùng lẩm bẩm tên phòng chúng ta ba lần đi. Sẽ có bất ngờ.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
À ha, quên cái này nữa.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
?
Hùng không hiểu họ đang nói gì, chỉ biết lặp đi lặp lại "phòng 316" trong miệng đúng ba lần như thiếu nữ bảo.
Lập tức hiện ra trong đầu anh là bảng trạng thái màu xanh dương dịu mắt với kích cỡ vừa vặn trong một vòng tay, có vẻ là được hữu hình hóa bằng số liệu tầng cao. Cực kì hiện đại và mới lạ, giống như phát minh thuộc về tương lai. Làm Hùng bất giác nhớ đến mấy chỉ số thông tin trong game online của người chơi.
《 𝐑𝐎𝐎𝐌 𝟑𝟏𝟔 Thông tin thành viên | Tiến độ kiểm tra. Thành tựu: Điểm: Level phòng ngủ: [chưa mở]. ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ 𝐮𝐩𝐝𝐚𝐭𝐞: đã thêm thành viên mới. hãy giúp đỡ lẫn nhau trong quá trình học tập nhéee ♡ 》
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
Ồ.
Chỉ cần lia qua tên gọi là hiểu ngay những thông số sẽ hiển thị. Nhưng anh chưa vội xem kĩ. Giờ cũng đã trễ, Hùng định hôm nào sẽ ngồi lại, click mở và nghiên cứu từng mục từ đầu tới cuối.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Đáng sợ, nhưng thú vị lắm phải không? [cười]
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
Có lẽ.
Hùng lờ mờ cảm nhận được adrenaline trong người đang dâng cao.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Rồi còn gì nữa Miên?
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
..Tớ cũng quên rồi.
An liền nhướng mày, không khỏi buồn cười.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Vậy mà dám bảo trí nhớ tớ tệ. Giờ xem, ai cũng như ai, một chín một mười.
Miên bật cười, nét cười gọn ghẽ và thanh thoát tựa ngọc. Em vuốt làn tóc đen dày sau vành tai, cố định bằng chiếc nơ trắng đúng kiểu cách của một tiểu thơ.
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
Chà. Nếu Hùng còn thắc mắc nào cứ hỏi.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
Ừm, tạm thời có vẻ là chưa.
Ngay lúc anh vừa kết thúc câu nói.
[ ? ]
[ ? ]
Nếu đã nói chuyện xong thì lên giường đi ngủ.
[ ? ]
[ ? ]
Ba phút nữa là chín giờ rưỡi.
Một giọng nói từ tính vang lên trong chăn thu hút sự chú ý của Hùng. Suýt thì quên, phòng bốn người trừ An Miên và "thành viên mới" là anh thì vẫn còn thiếu ai đó. Hóa ra là đây. Người bên dưới lớp gối mền ló đầu, mệt mỏi ngồi dậy với mái tóc rối.
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
Ủa, Hiếu nằm đó nãy giờ à?
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Ui, không biết luôn ấy.
An Miên, người tung kẻ hứng bắt đầu đối đáp qua lại tạo content. Dĩ nhiên, đối phương không phải người có sự tồn tại thấp (trừ Hùng ngơ ngác không hay biết), hai thành viên cũ của phòng 316 chẳng thể nào quên mất anh ta. Ngay từ khi bước vào, Miên đã nhận ra Hiếu đang nằm ngủ dưới chăn rồi.
Trần Minh Hiếu.
Trần Minh Hiếu.
Hai cậu nhây quá, mảng miếng còn quan trọng hơn tính mạng hả? Trọng tâm ở đây là sắp chín giờ rưỡi rồi.
Chất lượng giấc ngủ của Hiếu trong điều kiện quy tắc nguy hiểm như này mặc nhiên không thể tốt nổi. Anh rất cảnh giác, dù chỉ một tiếng bước chân, hơi thở kì lạ cũng đủ để khiến Hiếu bật dậy. Từ lúc Miên dắt Hùng về hay khoảng thời gian ba người trò chuyện, anh đã sớm mở mắt ra.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
!
Hùng chú tâm lắng nghe từng lời của chàng trai với gương mặt điển trai và dáng người cao, giật mình nhớ tới một quy tắc. Chín giờ rưỡi, quản lí ký túc sẽ kiểm tra phòng. Đặt trong hoàn cảnh thế này, mọi chuyện không đơn giản. Ít nhất là với người mới.
Trần Minh Hiếu.
Trần Minh Hiếu.
Trần Minh Hiếu.
Chàng trai lia mắt sang Hùng, chỉ để lại ba chữ ngắn gọn như thế. Hùng hiểu, đây là giới thiệu bản thân. Chỉ còn một phút, không còn thời gian giải thích thêm rồi.
Trần Minh Hiếu.
Trần Minh Hiếu.
Tất cả, mau lên giường.
Đặng Thụy Miên.
Đặng Thụy Miên.
Đã rõ.
Đặng Thành An.
Đặng Thành An.
Yes sir.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
..Ok.
Tiếng kim đồng hồ chuyển động, điểm chín giờ ba mươi. Đèn tắt. Một khoảng không im lặng bao trùm. Bầu trời thời khắc ấy như bị hút hết ánh sao, tuyền một màu đen đúa.
"Hihihi."
"Đã chín giờ rưỡi rồi, để ta xem còn đứa trẻ không ngoan nào chưa lên giường?" Vang lên đồng thời là tiếng bước chân kì lạ chậm rãi truyền tới từ dãy hành lang trống trải. Giọng nói bên ngoài giống như bị một thứ ma lực vô hình nào đó bóp vỡ, the thé và chói tai.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
Hùng nằm trên chiếc giường mới, mi mắt rung, môi mím, cố gắng kìm nén sự run rẩy của cơ thể. Thứ nhất, lạ giường. Thứ hai, nãy giờ chỉ mới một phút trôi qua. Dù cho có là thánh ngủ cũng chả thể an giấc nổi.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
“Cứu tui trời ơi!!”
Khuôn mặt an tĩnh với đôi mi khép chặt. Chiếc chăn màu be thêu họa tiết hình mây đơn giản đắp lên, phủ kín hoàn toàn nửa thân dưới.
Trong lòng đang điên cuồng gào thét.
"Cạch."
Tiếng mở cửa.
Như cứa vào sợi dây thần kinh sợ hãi.
𝚗𝚙𝚌.
𝚗𝚙𝚌.
Hi. Các bé ngoan đã ngủ chưa nào?
Chiếc bóng đen đặc một màu đổ xuống tường gạch. Thứ ánh sáng yếu ớt vừa lọt vào chỉ đủ để chiếu sáng một góc nhỏ của căn phòng. Quản lí vẫn giữ nguyên tiếng cười. Không có gì bất ngờ. Bốn thành viên đều nằm yên vị trên giường ngủ, nhắm mắt, đắp chăn. Nhưng ả sẽ không tin và dễ dàng buông tha cho con mồi như thế.
𝚗𝚙𝚌.
𝚗𝚙𝚌.
Phòng 316 ơi. Các bé đã ngủ hết rồi hả...? Ngoan ngoãn làm sao.
Nghe như tiếng khúc khích của ma quỷ.
Không cam tâm. Ả cầm trên tay dao gọt trái cây, lê chân đi tới từng giường. Quan sát sắc mặt của từng người, mắt nheo lại. Bọn nhóc trong tình huống dễ dàng kích hoạt điều kiện tử vong, nên đã học thêm rất nhiều chiêu trò lừa dối.
𝚗𝚙𝚌.
𝚗𝚙𝚌.
Tada ~ Cô có đồ chơi này. Có ai muốn chơi với cô không?
Ả thảy con dao trên tay và nắm lấy, thảy rồi nắm. Cứ tiếp tục như một trò tiêu khiển lúc nhàm chán. Ác ý trong lời nói rõ tới mức chẳng thèm che giấu. Hùng không biết ba người bạn cùng phòng còn lại ra sao, nhưng bản thân anh thì sắp đứng tim đến nơi rồi.
𝚗𝚙𝚌.
𝚗𝚙𝚌.
Hm. Ngủ thật sao? Chán thế.
Tiếng bước chân vòng qua vòng lại dường như đã mệt mỏi, chủ động rút lui.
Hùng âm thầm nhẹ nhõm, sau khi nghe tiếng cửa đóng và phát hiện người quản lý có vẻ đã rời đi được một lúc lâu, anh không thể nhịn nổi liền mở mắt ra.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
!
Kinh hoàng nhận thấy bản thân đang ngẩn người đứng ở dãy hành lang tăm tối.
Đèn điện chớp tắt, lấp loáng rọi xuống nét mặt kinh hãi của Hùng. Anh lập tức rùng mình, tay chân rơi vào tình trạng bất động. Tại sao? Rõ ràng anh đang trong phòng ngủ, không lí nào vừa mở mắt lại dịch chuyển ra ngoài được? Đây là một chuyện bất khả thi.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
“Chuyện quái gì đang xảy ra?”
Nỗi sợ và hoang mang lập tức chiếm lấy tâm trí chất đầy rối bời.
Anh xoay người, nắm lấy tay nắm cửa.
Vội vã định mở cửa phòng.
Thì chợt, một cảm giác đau đớn giống như bị ai véo từ cánh tay truyền tới. Tựa hồi chuông báo động, mạnh mẽ kéo anh tỉnh dậy giữa cơn mơ màng và ảo giác đan xen. Hùng chớp mi liên tục, nhận ra bản thân vẫn trong phòng ngủ như ban nãy, nhưng giờ đây, anh lại đứng im, tay chạm vào nắm cửa.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
Ah?
Suýt thì anh đã mở cửa phòng.
Hùng tái mặt, đôi ngươi trợn tròn.
Sau chín giờ rưỡi, như quy tắc cạm bẫy chết chóc đã gợi ý, ai biết được bóng tối bên ngoài ẩn chứa cái gì? Thế mà, anh lại chuẩn bị mở cửa. Thử hỏi hành động của người kia chậm một chút đi, chuyện gì sẽ xảy ra? Đó là việc không thể tưởng tượng nổi.
Trần Minh Hiếu.
Trần Minh Hiếu.
Chậc.
Trần Minh Hiếu.
Trần Minh Hiếu.
Ả quản lý kia không cam tâm. Còn cố tình giăng bẫy. Cũng chỉ là ảo giác cấp thấp thôi. Vải thưa mà đòi che mắt thánh? Thật buồn cười. [lẩm bẩm]
Chính Hiếu đã cứu anh một mạng.
Đối phương là người đã véo mạnh tay anh, để Hùng kịp thời tỉnh giấc khỏi ảo giác.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
C-cảm ơn.
Trần Minh Hiếu.
Trần Minh Hiếu.
Lần sau nhớ cẩn thận.
Trần Minh Hiếu.
Trần Minh Hiếu.
Lên giường ngủ đi. Quản lí chỉ được quyền kiểm tra phòng một lần. Giờ anh có thể an tâm ngủ.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
Được.
Hóa ra, Hiếu cũng không đến nổi lạnh nhạt, khó tính như anh tưởng tượng nhỉ? Một người tốt cứng miệng. Hùng khẽ mỉm cười. Không sao hết. Anh sẽ cố gắng thân thiết với mọi người hơn nữa.
Nhắc đến mọi người.
Hùng quay sang nhìn.
Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng.
“Ôi trời, họ ngủ thật rồi à?”
An Miên nằm hai giường đối diện nhau, đều đang say giấc nồng. Hùng cảm thán tinh thần thép của họ, nghĩ sao có thể ngủ trong tình cảnh này nhờ.
🎀.
@.
@.
thấy bản thân viết tệ quáaa.
@.
@.
nma chap nì phá lệ + thêm gần 1k chữ so với chap trước í. khen tui nào 🙇‍♀️💯. chỉ cần readers comment nhiệt tình, ủng hộ tui là tui tình nguyện viết cho mí bạn xem liền à.
không liên quan. cơ mà, outfit của bạn An trong này có thể tưởng tượng như sau:
NovelToon
@.
@.
cứu. tự nhiên thấy xinh 😭🤛.
.
@.
@.
à quên, tại nhiều phần là tui sợ kinh dị, tâm lý yếu nên tình tiết horror trong đây maybe hơi nhẹ, có thể sẽ không dọa được ai ;>. đọc hoan hỉ là chính nhaa.
🎆.
@.
@.
ứ chịu đâu. sau khi hết Tết và bắt đầu đi học, bây giờ tui lập tức muốn trở về đêm giao thừa 🏃.
moa 💋.
Hot

Comments

chat gpt.

chat gpt.

Tết ơi eM xl vì chê anh Chán , anh quay lại với e điiiiiì

2025-02-08

2

ái mộng kiều.

ái mộng kiều.

đang buồn lắm, nma đọc truyện này của meow bon thích lắm, viết nhiều nhiều nha 💖.

2025-02-09

2

chat gpt.

chat gpt.

Đây gòiiii

2025-02-08

2

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play