Chương 3: Lâm Lâm biết lỗi

Tuấn Lâm nghe lời leo lên giường nằm cạnh Hạo Tường, vẫn không khỏi lo lắng mà nhìn anh
đừng bảo Lâm Lâm còn nhỏ Lâm Lâm không biết gì Lâm Lâm biết hết đấy. quả là một cậu bé thông minh
Bỗng nước mắt của em trực trào ra, Tường San chông thấy có chút bối rối
Hà Tường San(mẹ Nghiêm)
Hà Tường San(mẹ Nghiêm)
sao con khóc?[dịu dàng]
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
huhu Tường Tường bị bệnh là tại con...con...Lâm Lâm là em bé hư....[khóc nấc]
Tường San khẽ vuốt nhẹ mái tóc của em an ủi
Hà Tường San(mẹ Nghiêm)
Hà Tường San(mẹ Nghiêm)
Không phải lỗi của con, nào ngoan nhắm mắt ngủ ngon...ngủ thật ngoan nhé bé con[ân cần]
Tuấn Lâm rúc sâu vào người Hạo Tường mắt đã nhắm nhưng từng tiếng nấc vẫn văng vẳng
Một lúc sau Tuấn Lâm đã ngủ, Hạo Tường cũng đã hạ sốt Tường San mới quay trở về phòng của mình
Sáng sớm hôm sau Hạo Tường mơ màng mở mắt thấy cục bông nhỏ đang nằm rúc vào bên người mình. Nay Hạo Tường rất mệt không chút sức nào đánh thức Tuấn Lâm.
Anh muốn gọi em nhưng cổ họng của Hạo Tường đau rát khàng đặc. Tuấn Lâm thấy sự cử động của người bên cạnh liền bị đánh thức
mới mở mắt nhìn thấy Hạo Tường hốc mắt em lại đỏ hoe
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tường Tường...Lâm Lâm xin lỗi...(rơi nước mắt)
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
không sao...(mệt mỏi)
Tường San từ ngoài đi vào bê bát cháo để lên bàn
Hà Tường San(mẹ Nghiêm)
Hà Tường San(mẹ Nghiêm)
Tường Tường ăn chút cháo rồi uống thuốc nhé con
Hà Tường San(mẹ Nghiêm)
Hà Tường San(mẹ Nghiêm)
Lâm nhi lại khóc là không ngoan đâu Hạo Tường sẽ buồn lòng đấy nghe chưa ngoan đi vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài ăn sáng nha
Tuấn Lâm gật đầu lấy tay quẹt đi những giọt nước mắt của mình
cả một ngày hôm nay mặt em cứ đờ đẫn buồn bã Tường San có an ủi bao nhiêu dỗ dành bao nhiêu nhưng tâm trạng em vẫn không ổn tí nào
Hạo Tường đang nằm ngủ bỗng cảm nhận được có một vòng tay ôm lấy mình liền mở mắt
Tuấn Lâm ôm chặt lấy anh thủ thỉ nho nhỏ
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Lâm Lâm thật hư...Lâm Lâm xin lỗi Tường Tường...[hối lỗi]
Hạo Tường ân cần an ủi em dù cổ họng rất đau nhưng anh vẫn cố gắng an ủi để em an tâm
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Hạ nhi đừng buồn nữa tớ không trách Hạ nhi đâu
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Tớ sẽ mau khỏe lại thôi
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Hay Lâm Lâm đọc sách cho Hạo Tường nha, nghe tớ đọc sách xong Hạo Tường phải khỏe lại đấy
Nói xong em lon ton đến tủ sách lấy ra một cuốn Harry Potter mang đến giường đọc cho Hạo Tường nghe
dù đọc vẫn còn phải đánh vần nhưng em đã cố gắng lắm rồi. Tường San đừng bên ngoài cửa nhìn hai đứa nhóc mà khẽ cười
Hà Tường San(mẹ Nghiêm)
Hà Tường San(mẹ Nghiêm)
sao hai đứa bé xinh yêu của tôi lại đáng yêu như vậy cơ chứ (cười dịu)
Tuấn Lâm ngồi đọc mà miệng cứ ngáp ngắn ngáp dài. Hạo Tường nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của em mà bật cười
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
bạn ngủ một chút đi
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Lâm Lâm không có buồn ngủ
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
thật không? chứ xạo viết ngay trên mặt bạn kìa[cười]
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Đâu đâu làm gì có (lấy tay kì mặt)
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng giờ tớ buồn ngủ (nhìn em)
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Bạn buồn ngủ á? bạn buồn ngủ thì mau mau nằm xuống đây Lâm Lâm ru bạn ngủ nha
Rồi Tuấn Lâm đẩy người Hạo Tường nằm xuống giường ân cần đắp chăn cho bạn gấu nhỏ sau đó em cũng nằm xuống bên cạnh vòng tay qua người anh vỗ nhẹ nhàng từng nhịp
cả hai dần chìm vào trong giấc ngủ
đến khi ba mẹ Hạ đến đón em thì em đã ngủ say rất say rồi. Ba Hạ đi đến bế bổng bé con nhà mình ôm vào người.
Hạo Tường khẽ mở mắt Ái Lam liền dỗ dành
Triệu Ái Lam[mẹ Hạ]
Triệu Ái Lam[mẹ Hạ]
dì đưa Hạ nhi về đây Tường nhi mau khỏi bệnh nhé. Ngủ ngoan nhé Tường nhi (vuốt tóc anh nhẹ nhàng)
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
vâng dì
sau câu nói đấy Hạo Tường lại dần chìm vào giấc ngủ
Đến tầm chiều tối khi hoàng hôn đã buông gần hết em mới từ trong giấc ngủ tỉnh dậy.
khi mở mắt em nhìn sang bên cạnh không thấy Hạo Tường đâu thì khóc lớn, tiếng khóc của em khiến Ái Lam đang làm dở công việc vỗi vàng bỏ lại chạy lên phòng em.
Thấy mẹ mình Tuấn Lâm nhìn mama bằng đôi mắt ngấn lệ
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
mẹ ơi Tường...Tường của Lâm Lâm đâu rồi...[thút thít]
Ái Lam đi đến bên bế em ôm vào lòng
Triệu Ái Lam[mẹ Hạ]
Triệu Ái Lam[mẹ Hạ]
Mama và baba đã đến nhà dì San đón con về lúc con đang ngủ. Tường nhi đang ở nhà của Tường nhi mà (nhẹ nhàng)
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
mama con...con làm Tường Tường bị sốt...Lâm Lâm thật hư[ khóc lớn]
Triệu Ái Lam[mẹ Hạ]
Triệu Ái Lam[mẹ Hạ]
vậy sao? con kể lại mọi chuyện cho mama nghe xem nào
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Lâm Lâm hư...Lâm Lâm không cho Tường nhi đắp chăn cùng...Lâm giật chăn của Tường nhi thế là...thế là Tường nhi không có chăn đắp...lạnh rồi...người Tường nhi nóng nóng [khóc nấc]
Ái Lam khẽ xoa đầu em, dịu dàng phân tích
Triệu Ái Lam[mẹ Hạ]
Triệu Ái Lam[mẹ Hạ]
vậy con đã xin lỗi bạn chưa?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Lâm...Lâm xin lỗi rồi ạ
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Lâm Lâm hứa sẽ không bao giờ hư nhue vậy nữa...mama mau phạt Lâm Lâm đi[nấc]
Triệu Ái Lam[mẹ Hạ]
Triệu Ái Lam[mẹ Hạ]
Mama sẽ tạm tha cho con vì con đã nhận ra lỗi sai của mình. Từ sau mama không muốn con làm những hành động như thế với bất kì ai kể cả Tường nhi
Triệu Ái Lam[mẹ Hạ]
Triệu Ái Lam[mẹ Hạ]
làm như vậy Lâm nhi sẽ không còn là một đứa bé ngoan nữa mà sẽ trở thành một đứa bé hư phải không Lâm nhi?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
đúng òi ạ[ngoan ngoãn]

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play