(1#)Nagushin

_✧_
(1# ) ||CUỘC TÌNH SAI TRÁI|| Truyện Dài
NovelToon
-Bông hoa ấy vẫn tự nguyện đón nhận thứ huyết đỏ ghê tởm , cho dù nó đã mất đi sự thanh khiết vốn có-
! ∆Warnings∆!
-【NaguShin】-
-Maybe OOC-
-Lệch nguyên tác- #Shin không thể đọc tâm. #Shin & Sakamoto không làm sát thủ.
_✧------------------------------✧_
Side Character
Side Character
(Quản lý) : Shin...Tôi biết chuyện này quả thật không công bằng. Nhưng tôi buộc phải làm thế...Có quá nhiều lời phàn nàn về siêu thị trong thời gian gần đây.
Tôi ngước lên nhìn người quản lý. Đôi mắt đờ đẫn, không thực sự hiểu anh ta đang nói gì.
Side Character
Side Character
(Quản lý) : Là về vụ hàng hóa thất lạc. Đã có vài món đồ mất tích trong ca làm của cậu.
Side Character
Side Character
(Quản lý) : Chúng tôi đã cố gắng tìm hiểu, nhưng..không ai nhận trách nhiệm cả. ||Thở dài, giọng điệu thoáng chút do dự||
Shin Asakura
Shin Asakura
Tôi không làm chuyện đó!! Tôi thề-...!!
Side Character
Side Character
(Quản lý) : Shin, tôi tin cậu. Nhưng cấp trên không nghĩ như vậy. Họ cần một người chịu trách nhiệm. Cậu hiểu mà, phải không? ||nhìn với ánh mắt ái ngại||
"Cậu sẽ bị sa thải"
_✧_
Tôi đứng chôn chân. Cảm giác thất vọng, bất lực lan tỏa trong từng thớ thịt. Một lần nữa, tôi lại bị đuổi việc với không lời giải thích thỏa đáng..
Tôi không làm gì sai cả. Tại sao lúc nào cũng là tôi? Lòng tôi ngập tràn nổi uất ức, nhưng chẳng thể nói ra.
Tôi bị đổ oan, hàng hóa mất trong ca của tôi, khách hàng khiếu nại, và họ cần một ai đó để trút mọi lỗi lầm.
Người đó, đương nhiên, là tôi. Một nhân viên thấp cổ bé họng, chẳng ai bận tâm lắng nghe hay hiểu thấu.
Không chỉ mất công việc, mà tôi còn phải gánh thêm cái mác "trộm cắp"..một vết nhơ mà họ bôi lên người tôi không chút do dự.
_✧_
tôi từng là trẻ mồ côi.
Những năm tháng tuổi thơ của tôi trôi qua trong các trại trẻ, nơi mà tình yêu thương chỉ là thứ xa xỉ.
Lớn lên trong môi trường đó, tôi không có bạn bè, không có gia đình thực sự. Từ trước đến giờ , những người nhận nuôi tôi luôn vì lợi ích cá nhân. Họ xem tôi như món công cụ vô tri.
Hết giá trị rồi liền bỏ xó nó.
Khi đã đủ lớn để hiểu rõ bản thân mình hơn.
Tôi quyết định rời đi, bước chân ra ngoài xã hội. Dù cuộc sống bươn chải chẳng mấy dễ dàng, nhưng ít nhất tôi tự do, không còn là con tốt thí để người khác lợi dụng?...Tôi nghĩ vậy.
Nhẹ đặt người nằm xuống cái thảm mỏng. Điện thoại trong tay vẫn phát sáng , những trang web tìm kiếm công việc liên tục được tôi lướt qua. Những công việc thời vụ...những hy vọng mỏng manh.
Sau mấy lần nộp hồ sơ thất bại .Tôi hoàn toàn kiệt sức..
Với đôi mắt nặng trĩu, tôi cuộn mình lại. Cố tìm chút hơi ấm từ tấm thảm lạnh lẽo .Và rồi giấc ngủ đến như một lối thoát tạm thời của tôi trước hiện thực tàn khóc.
_✧------------------------------✧_
Cạch-!..Cạch-!..Cạch-!..
Tiếng cửa gỗ vang lên đều đặn.
Tôi tỉnh giấc ,đứng thẳng dậy.Chầm chậm tiến tới mở cửa
Side Character
Side Character
(?) : Nhóc con , Mau mở cửa cho ta! ||Nói với giọng đanh thép||
Cửa hé mở ,một thân ảnh liền hiện ra trước mắt tôi. Đó là bà chủ của khu chung cư này.
Bà ta đến để đòi tiền phòng.
Shin Asakura
Shin Asakura
Nhưng chẳng phải một tuần nữa bác mới-... ||Ngạc nhiên||
Side Character
Side Character
(Bà chủ nhà) : Không nhưng nhị gì hết!. ||Bà ta ngắt lời||
Side Character
Side Character
(Bà chủ nhà) : Cậu Shin , cậu đã quá hạn thuê nhà từ tuần trước rồi.
Bà nói với giọng khô khốc , ánh nhìn không chút thương cảm.
Shin Asakura
Shin Asakura
Bác-..bác ơi!. Xin bác cho cháu thêm thời gian.Chỉ còn vài ngày nữa thôi..Cháu sẽ trả đủ!
Lời cầu xin của tôi rơi vào khoảng không trống rỗng. Bà ta lắc đầu.
Side Character
Side Character
(Bà chủ nhà) : Ngôi nhà này đã có người trả giá cao hơn để ở..Tôi mong cậu nhanh chóng cuốn gối rồi rời khỏi đây càng sớm càng tốt. ||Cười lạnh||
_✧_
Lời nói của bà rơi xuống như một tảng đá lớn , nó đè nén và bóp nghẹt trái tim tôi.
Tôi muốn lên tiếng, muốn van xin.Nhưng lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
Căn hộ cũ này là nơi duy nhất tôi có thể gọi là "nhà". Nhưng giờ nó không thuộc về tôi nữa.
Không còn cách nào khác , tôi phải rời đi...
Nhưng đi đâu?
Tôi nên làm gì tiếp theo?
Tương lai mờ mịt đang chờ đón.
Và tôi chả có gì trong tay.
_✧------------------------------✧_
Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt le lói qua những tán cây, chiếu xuống khu phố đông đúc đầy người qua lại.
Tôi rảo bước trên vỉa hè, đầu óc mụ mị vì thiếu ngủ và mệt mỏi.
Những tấm biển nhà trọ, nhà cho thuê treo lủng lẳng bên đường.
Tôi nhìn qua hết rồi
"Không NỢ tiền nhà". Dòng chữ đó đập vào mắt tôi hết lần này đến lần khác , Như thể nó báo hiệu rằng cơ hội có được nơi trú chân của tôi là quá xa vời.
Dòng người tấp nập lướt qua , ai cũng vội vã với cuộc sống của mình. Tôi cứ lang thang trong khoảng không vô định , chẳng biết bản thân phải đi đâu...
Khoảng chừng 15p sau.
Trời mỗi lúc một nắng gắt , mồ hôi cứ nhễ nhại chảy dài trên da tôi.
Shin Asakura
Shin Asakura
*Cứ cái đà này sớm muộn gì mình cũng thành tôm chiên mất..* ||bất lực lau mồ hôi trên mặt||
Người tôi nhão như cục bột, chân thì tê liệt mất đi khả năng di chuyển..
Tôi khẽ thở dài, ánh mắt quét qua xung quanh và dừng lại ở một con hẻm nhỏ nằm lọt thỏm giữa những tòa nhà cao tầng.
Có lẽ tôi sẽ trú tạm ở đây.
_✧_
Tôi dựa lưng vào bức tường ẩm mốc của con hẻm. Mắt lơ đễnh nhìn lên khoảng trời nhỏ bé.
Hơi lạnh từ gạch thấm vào người khiến tôi như tỉnh táo thêm một chút.
Tôi lăn lộn với cái nỗi thất nghiệp không lối thoát.
Từ trước đến giờ tôi vẫn tự cho mình là mạnh mẽ , mình cam chiệu , mình không trách đời...
"Nhưng tới mức này thì liệu...có phải quá sức rồi không?". Tôi lại rơi vào trầm tư.
Shin Asakura
Shin Asakura
......haizz ||thở dài||
Shin Asakura
Shin Asakura
Mình nên tự thưởng cho bản thân một cái taiyaki. ||cười khẽ||
Bi quan như này chả giống tôi gì cả.
Dù gì thì tôi đã cố gắng hết sức!. Tôi không nên đặt nặng vấn đề lên như vậy.
Xẹt-...
Tôi bất chợt cảm thấy rùng mình.
Dòng suy nghĩ tự kỷ của tôi bị gián đoạn bởi một cảm giác kì lạ. Lông tơ của tôi dựng đứng , cảm giác này....cứ như đang bị dòm ngó phía sau vậy.
Tôi khẽ liếc mắt nhìn sang...và đúng như tôi nghĩ.
Có một gã lạ mặt đang đứng cách tôi không xa . Và gã ta.. trong khá kì quặc.
Gã khoác lên mình một cái hoodie đen trùm đầu , đeo thêm một cái khẩu trang đen.
Sao mà..
Shin Asakura
Shin Asakura
*Giống cục than di động dữ vậy..* ||lẩm bẩm||
Nhưng rồi tôi chợt khựng lại..Khoan đã , nếu suy nghĩ kỹ lại thì.
Từ lúc tôi bước chân vào cái hẻm này thì đã gần 15 phút rồi...vậy mà gã đó vẫn đứng yên như vậy với một tư thế và không nhúc nhích gì sao?
Tôi sững người khi nhận ra một vấn đề.
Shin Asakura
Shin Asakura
*Tên đó vẫn nhìn mình từ khi vào cái hẻm này..*
Một cơn ớn lạnh liền chạy dọc sóng lưng . Tôi nuốt khan, cố gắng trấn tĩnh.
Shin Asakura
Shin Asakura
*haha..mình bị cảm nắng rồi. Thằng cha đó chắc chỉ đang chờ ai đó thôi.!*
Tôi nhanh chóng bác bỏ cái suy nghĩ kì lạ vừa loé lên trong đầu.
Nhưng bản năng vẫn mách bảo tôi phải làm gì đó.
Không thể để lộ sơ hở . Tôi rón rén đứng dậy . Cố giữ phong thái bình thản nhất có thể, vờ phủi bụi trên người rồi từ từ bước ra khỏi hẻm.
Đi được vài bước , tôi ngoảnh mặt lại nhìn kẻ lạ mặt phía sau. Tôi giật mình tá hoả.
Shin Asakura
Shin Asakura
*Tên-tên đó...Đang đi theo mình*
Cái nóng vừa rồi nhanh chóng biến mất . Thay vào đó là nỗi sợ hãi khó nói thành lời. Mồ hôi lạnh liên tục tuông ra.
Tôi cố tình chọn tuyến đường khó đi nhất . Luồng lách đánh võng như dân chơi thứ thiệt.
Tưởng chừng như đã cắt đuôi gã đó thành công. Không ngờ vừa nhìn sang lại thấy gã bám theo sau.
không chỉ bám dai hơn đĩa. Gã ta còn đoán trước được tôi đang nghĩ gì , đi hướng nào tiếp theo.
Quẹo trái?
Gã đó cũng quẹo trái
Quẹo phải 2 lần?
Gã đó cũng quẹo phải 2 lần.
Vãi thật..gã ta như gắn cái GPS lên người tôi vậy . Nó chính xác đến từng bước chân.
Từ đi bộ dần chuyển sang chạy , tôi thục mạng lao nhanh và gã cũng bắt đầu đuổi theo.
Đánh liều , tôi quyết định sẽ băng qua một con đường khác .Nó trông khá hẹp , chắc chắn một tên đô con như gã sẽ không thể bước vào.
Tôi cười đắc ý chui thọt vào trong. Song còn quay đầu lại nhìn Gã.
Nào ngờ gã ta vẫn lọt vào ngon ơ
Shin Asakura
Shin Asakura
*Ông nội ơi , bộ Không còn ngõ nào mà ông không chui vừa nữa hả*
Tôi khóc ròng. Cái tình tiết này sao quen quá vậy??
Cảnh rượt đuổi kịch tích của phim hành động luôn là một trong những phân cảnh tôi thích xem.
Không ngờ có một ngày mình lại trở thành nhân vật chính của cái thể loại phim đó.
Chạy không được, tôi chọn cách tìm sự giúp đỡ.
Tôi bất lực tìm kiếm xung quanh mà không ngờ được rằng...
Vào khung giờ này , mọi người đều đã đổ sô đi tham dự một lễ hội thường niên.
_✧_
Tiếng bước chân của gã dần trở nên rõ ràng hơn , nện mạnh xuống nền đường.
Chỉ cần tôi chậm lại một vài giây , cá chắc gã ta sẽ nhanh chóng tóm được tôi.
Tôi lao như điên, mồ hôi thấm đẫm lưng áo, mắt đảo quanh tìm đường thoát.
Đúng lúc đó, trước mắt tôi hiện ra bóng dáng một người đàn ông lạ mặt đứng tựa vào tường, bình thản nhả khói thuốc và nghe điện thoại..
Shin Asakura
Shin Asakura
Anh gì ơi-.. Tôi đang bị theo dõi!! ||Điên cuồng chỉ tay về phía gã rình mò||
Như nắm được cọng rơm cứu mạng, tôi tiến đến và bắt đầu cầu xin sự giúp đỡ từ hắn ta.
Hắn ấn tay tắt cuộc gọi dở , dập nhẹ điếu thuốc trên tay..
Người đàn ông lạ ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi. Trên môi nở một nụ cười nhạt , với một tone giọng trầm ấm hỏi tôi.
Yoichi Nagumo
Yoichi Nagumo
Cậu cần giúp gì?
_✧------------------------------✧_
?Author¿
?Author¿
Xin lỗi mấy b độc giả. Tại vì truyện lần này mình làm khá ẩu và hơi khó hiểu . Mình hay không duyệt lại nội dung nên có vài chỗ sai chính tả.
?Author¿
?Author¿
Thêm quả côm bô làm biếng ra chap nữa ạ 😇
?Author¿
?Author¿
Xin lỗi mấy cục cưng nhiều.
1950 chữ Đăng tải vào ngày 24/2/25 10:08 chiều
Hot

Comments

Tuusii!!

Tuusii!!

Ngồi đợi bà ra chap mà dép tuôi nó mòn kìa tr

2025-02-24

1

Vong meo đẹp zai!?🐱👻#off

Vong meo đẹp zai!?🐱👻#off

nôn chap đẻ hàng ra sốp//cầm dao mặt hầm hầm//

2025-03-18

0

Tuusii!!

Tuusii!!

Ngõ cụt nhaa =Đ

2025-02-24

3

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play