chap 2

em vụng về leo lên chiếc xe đạp điện mà em cho là "cà tưng" mà ba mang về từ nhà cậu.vì sự đểnh đoảng mà em làm mất chiếc xe máy yêu quý để rồi phải đi chiếc xe điện này.
15p sau em đến trường
khó khăn lắm em mới tìm được chỗ để xe. em chỉ mới vào trường này chưa được ba tuần nên việc đó cũng hoàn toàn bình thường. nhưng trường em học thì không bình thường xíu nào.
nghĩ đến là em lại thở dài. em không thích thế.nếu không vì kỳ vọng quá lớn của gia đình thì em muốn học ở một ngôi trường bình thường hơn.
em chậm rãi bước lên cầu thang.tính cách của em vốn không trầm ngâm như bây giờ nhưng môi trường thay đổi nên phần quậy phá trong người em cũng phải nén xuống. điều này khiến em bực mình💢.và vì bực mình nên em bước mạnh hơn,nhanh hơn mà không để ý đến xung quang...
Bốp!!!!!!
hậu quả của việc bực mình không đúng lúc
em vừa va phải ai đó
em lấy tay xoa xoa trán vừa ngẩng lên định xin lỗi thì em giật mình khi thấy kẻ lạ hoắc đứng đối diện cũng đang nhăn nhó xoa xoa bả vai sau cú chạm đầu đầy bạo lực..
hoàng đức duy
hoàng đức duy
đụng phải"thú dữ" rồi//nói nhỏ//
hoàng đức duy
hoàng đức duy
ui! xin lỗi! tớ không cố ý, tớ..
em chưa nói hết câu thì đã nhận được một cái chỉ thẳng vào mặt.kẻ đối diện nhìn em chằm chằm. mặt biến sắc, em chủ mới vào trường không lâu, em không muốn mình bị ghi tên vào danh sách những nhân vật "cần được quan tâm và chú ý"
nguyễn quang anh
nguyễn quang anh
cậu đã va vào tôi, tôi không muốn có lần thứ hai!
đó là tất cả những gì cậu nghe đc từ miệng của tên đứng trước mặt và cao hơn em một cái đầu.
ý là truyện thì cho quang anh caoo hơn đi=))
hoàng đức duy
hoàng đức duy
Ơ! mình...
em chưa kịp nói hết câu thì tên trước mặt đút hai tay vào túi quần và đi thẳng.Tai xì khói, em quay lại nhìn, lầm bầm:
hoàng đức duy
hoàng đức duy
đúng là "giống hotboy" , tên nào tên nấy đều bị bệnh " đu cột điện"
em chỉnh lại đồng phục và ngán ngẩm nhìn bộ đồ mình đang mặc.cuộc đời em ghét nhất là mặc quần tây.sau một hồi hà hơi lấy sức,em lê từng bước chân vào lớp.
trần tuyết
trần tuyết
hôm nay cậu đi sớm thế?
trần tuyết
trần tuyết
tuyết, con nhỏ cùng bàn,người bạn duy nhất em quen từ ngày đầu bước vào đây,lên tiếng hỏi thăm.em chỉ cười nhẹ:
hoàng đức duy
hoàng đức duy
à! hôm nay tự dưng muốn đi sớm thôi
Lớp em học phần lớn đều là con nhà thương gia địa vị cao,đó cũng là nguyên nhân giải thích cho việc tại sao toàn bộ lố này đều muốn thi nghành kinh tế-nghĩa là sẽ nối nghiệp gia đình.chỉ có em là lạc loài...ba mẹ em đều là giáo viên , nhưng em lại muốn làm ca sĩ!
giọng cậu lớp trưởng như bom tấn:
trần minh hiếu
trần minh hiếu
cả lớp,đứng!
thầy giáo bước vào.và em là người duy nhất trong lớp...cất tiếng cười.mọi ánh mắt đều đổ dồn vào em và tất nhiên người bất ngờ nhất chính là thầy.
thầy giáo
thầy giáo
em kia!tại sao lại cười?
hoàng đức duy
hoàng đức duy
//tím mặt//
thầy giáo
thầy giáo
tôi hỏi tại sao em cười?
hoàng đức duy
hoàng đức duy
dạ..dạ thưa thầy,em không cố ý ,tại..
thầy giáo
thầy giáo
tại sao?
trần tuyết
trần tuyết
dạ, tại em vô ý đụng vào eo bạn ấy nên bạn ấy mới bật cười đó thầy!
thầy giáo
thầy giáo
các em đùa tôi à?
hoàng đức duy
hoàng đức duy
dạ không,chúng em không dám,sự thật là em bị nhạy cảm nên cứ ai đụng vào người là em lại bật cười,đây là bệnh...bệnh bẩm sinh,là hội chứng "hay cười" đó thầy.
dù có khó tin đến mức nào thì thầy vẫn phải chấp nhận cái lý do kì cục mà em đưa ra,trong lớp có rất nhiều tiếng cười nhỏ bật lên,em cũng suýt nữa không kìm đc,nhưng lần này em cố gắng hết sức để không tái phạm.
thầy giáo
thầy giáo
tôi tha cho lần này! nếu còn tái phạm thì xuống giám thị,nghe rõ chưa!!!cả lố ngồi xuống đi!
hoàng đức duy
hoàng đức duy
phù!
hoàng đức duy
hoàng đức duy
hết hồn thật đấy , cảm ơn cậu nhé!
bỗng em thoáng thấy ánh mắt của cậu lố trưởng từ dãy bên nhìn sang, ánh mắt kì lạ mà vô tình nhiều lần em thấy. em ngúc ngoắc cái đầu suy nghĩ rồi cũng quên.
ra chơii
em ngồi một mình trong lớp, tuyết hình như cũng đã xuống canteen.
điện thoại reo inh ỏi trong khi em vẫn còn bận gặm cho nốt ổ bánh mì đang ăn dở.
em bật máy,là số của an,thằng bạn thân trường cũ.
a lô?! gì vậy nhóc
đặng thành an
đặng thành an
hức hức..
hoàng đức duy
hoàng đức duy
ê
hoàng đức duy
hoàng đức duy
mày đang khóc à? có chuyện gì nữa vậy
đặng thành an
đặng thành an
ức ức...
em bực mình
hoàng đức duy
hoàng đức duy
nè! nếu mày gọi cho tao chỉ để bắt t nghe tiếng nấc ức ức thì thôi đi.tao bực mình rồi đấy, cúp máy đây.
đặng thành an
đặng thành an
khoan
đặng thành an
đặng thành an
mày quá đáng! phải cho tao trút hết thì t mới đủ bình tĩnh để kể cho mày nghe chứ, ức ức..
em ngán ngẩm, tính an là vậy.
hoàng đức duy
hoàng đức duy
rồi nói nhanh!
đặng thành an
đặng thành an
Tao...tao bị đá rồi! ảnh đá tao,đá một cách phũ phàng!
____________
kew><
kew><
ụa em thấy truyện em nhiều aside he
kew><
kew><
nhm em viết truyện như thế
kew><
kew><
đọc càng về sau càng hay ạaa
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play