[Sakamoto Days] Tình Yêu Của Thiên Thần...?
chap 1: Vô hình
"Thế giới này tốt đẹp lắm nhỉ...?"
"Tôi không biết...nhưng có lẽ là không...?"
__________________________
Bạn biết không...sinh ra trong một gia tộc chỉ toàn là những nhân tài...còn bản thân mình chỉ là một thứ vô dụng nó...áp lực lắm đấy... Áp lực từ gia đình, từ những người tài giỏi xung quanh mình...
Gia tộc của tôi là một gia tộc nhỏ có truyền thống làm sát thủ hoặc điệp viên từ lâu, nên vì thế từ nhỏ tôi đã phải học để trở thành một sát thủ, một món vũ khí giết người chết chóc không có cảm xúc.
Nhưng chỉ cơ nhiêu đó thì đâu có đáng nói làm gì...Như tôi đã nói, trong gia tộc của tôi ai cũng tài giỏi ,do thế nếu tôi không làm được như những anh chị khác trong dòng họ của tôi, tôi sẽ phải nhận được một sự trình phạt dựa vào những lỗi sai mà tôi mắc phải.
Những lời chỉ trỏ, chửi rủa, những trận đòn hàng ngày, hàng tháng đã đi liền với tôi từ khi tôi lên 6 cho đến khi tôi lên 11 tuổi.
Đúng thế, tôi đã phải chịu đựng gần 6 năm ròng rã, lớn lên với nhiều áp lực cùng máu đỏ tanh tưởi hào vào những giọt nước mắt đã cạn kiệt theo năm tháng. Quá sức chịu đựng với một đứa trẻ ngây ngô...
Tính cách của tôi cũng thay đổi để thích ứng với môi trường sống thất nghiệt ấy...mất đi cảm xúc, tôi gần như là vô cảm với tất vả mọi thứ trên đời này vì tôi đã phải thấy quá nhiều rồi...từ xác chết, máu tươi, đến các came xúc ích kỉ , tham lam của con người...
Nhưng vào ngày hôm đó, cái ngày mà có một người đàn ông đến tự xưng là Order rồi giết gần như là hết tất cả mọi người trong gia tộc của tôi chỉ vì đã có một người trong gia tộc của tôi đã phản bội lại tổ chức của họ.
Tôi chỉ biết trốn mà chẳng có thể làm gì...vì chỉ cần nhìn cách ông ta tiêu diệt hết một gia tộc mà chả cần mất quá nhiêu sức thì tôi gần như là không có cơ hội để thắng mà...
Nhưng ông ta vẫn phát hiện ra tôi, ông ta kêu tôi đi ra và đưa tôi một cây kiếm cho tôi.
Tôi khó hiểu nhìn ông ta. Đưa cho tôi cây kiếm làm gì? Muốn tôi tự xác ư?
nhân vật phụ/ẩn
Nhóc nhìn cái gì?
nhân vật phụ/ẩn
Nếu nhóc tự tay giết hết đám anh chị em của nhóc thì tao sẽ tha cho nhóc.
nhân vật phụ/ẩn
Nếu không thì mổ bụng tự xác cũng được đấy.
Giết sao...rồi ông ta sẽ tha cho tôi sao?
Tôi hướng mắt về những người còn lại,họ điều sợ hãi đến phát run lên nhưng chả làm gì được vì ông ta đã làm phế cơ thể của họ hết rồi cơ mà.
Tôi bước lại gần phía họ, dơ cây kiếm lên và vung xuống.
Từng người, từng người...ông ta vẫn ung dung nhìn tôi xử hết những phần dư thừa còn lại.
Xong rồi...tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà ông ta giao cho tôi.
[Nanase Gamine]Tsuseiki Yuka
Tôi đã giết hết tất cả rồi ạ...
[Nanase Gamine]Tsuseiki Yuka
nhân vật phụ/ẩn
đừng nhìn tao với ánh mắt ấy chứ!
Ông ta đi đến chỗ của tôi rồi cẩn thận xem xét cơ thể của tôi.
nhân vật phụ/ẩn
Có thể là thiên tài đây...
nhân vật phụ/ẩn
Được, tao sẽ nhận nhóc làm đệ tử để nuôi dạy làm sát thủ.
nhân vật phụ/ẩn
Nhóc tên gì?
[Nanase Gamine]Tsuseiki Yuka
Nanase Gamine...
nhân vật phụ/ẩn
ừm...nhưng cũng không thể để nhóc tên cũ được...
nhân vật phụ/ẩn
Sẽ bị phát hiện mất thôi...
nhân vật phụ/ẩn
Hm...thế từ giờ nhóc sẽ tên là Tsuseiki Yuka nhé.
Tsuseiki Tamashii
Tao là Tsuseiki Tamashii, nhóc cứ gọi tao là Tama cũng được.
Từ lúc đó, cuộc đời của tôi đã rẽ hướng...
_________________________
tg
đâyy là tác phẩm đầu tay nên đừng quá toxic nhen
Comments