[ ABO ] Hoàng Quân Vô Cảm.

[ ABO ] Hoàng Quân Vô Cảm.

Chương 1: Xuyên không.

Charlotte là một con người tài năng, cái gì cũng giỏi cả. Nấu ăn, nhảy, đàn, ca hát,... không thứ gì là em không biết.

Nhưng con người ai cũng có khuyết điểm. Em lại không có cảm xúc, không biết đau, buồn, vui, giận là như thế nào.

Nguyên do là từ ba mẹ của em. Cha không thương, mẹ không yêu lại bắt em học một cách không điểm dừng.

Để cuối cùng, em chết ngay vào lúc bản thân vừa tốt nghiệp đại học.

Cuộc đời thật bất công, em chưa đủ mệt hay sao? Chưa đủ đau khổ hay gì mà ông trời ấy lại làm thế với em?

Vào lúc cận kề cái chết, Charlotte mới biết đau là gì. Cơn đau chạy dọc thừ toàn thân lên thẳng đại não, nó khiến em muốn khóc, muốn la lên vì quá đau. Nhưng không thể, em không còn sức nữa rồi.

Charlotte chết đi trong sự thờ ơ của những kẻ xa lạ. Không một tiếng quan tâm em như nào, trên tay họ là chiếc điện thoại dùng để quay phim.

Thật trớ trêu làm sao. Con người ta có thể vô tâm đến vậy sao? Cũng có thể lắm, vì khi em chết ba mẹ em cũng đâu tổ chức cho em một lễ tang đàng hoàng đâu?

Charlotte nhìn thấy hết mọi thứ. Em thấy rõ bản thân sau khi chết như thế nào. Khuôn mặt vẫn vô cảm như vậy, lẳng lặng nhìn chính bản thân mình bị chôn vùi dưới lớp đất đá. Để rồi không ai nhớ tới một con người như em nữa.

Em tưởng bản thân đã trôi vào vòng luân hồi và đến thiên đường như trong kinh thánh đã viết.

Quả là vậy thật. Trong lúc mơ hồ, em đã nghe thấy một giọng nói không rõ nam nữ. Người đó ôm lấy mặt Charlotte rồi hôn lên trán thì thầm.

- Bé con, hãy sống cuộc đời mà con mong muốn. Cuộc sống trước ta đã nợ con một lời xin lỗi.

- Hãy sống cho bản thân, hãy tìm cho mình một người yêu thương mình thật lòng. Ta sẽ cầu phúc và ở bên cạnh con. Hãy dậy đi bé con, hãy mở ra cánh cửa của cuộc đời mới.

Ngay khi giọng nói kết thúc, Charlotte cảm thấy cơ thể thôi thúc bản thân mình dậy.

Đâu đó còn nghe tiếng gọi to nhỏ của con gái.

- Hoàng quân, người nên dậy rồi đấy. Giờ này mà còn không chịu dậy thì bảo sao bệ hạ không thèm quan tâm đến người!

Tiếng nói chanh chua rất lớn khiến Charlotte phải tỉnh dậy. Em chầm chậm mở mắt, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khiến tầm nhìn mờ đi.

Em lấy tay che mắt lại, nhíu mày một chút mới lấy lại được tầm nhìn.

Nữ hầu kia thấy Charlotte che mắt, tưởng rằng muốn ngủ thêm liền đi lại kéo tay em ngồi dậy.

- Người còn tính ngủ đến bao giờ. Mau dậy thôi, chúng nô tỳ phải dậy từ lúc mặt trời chưa mọc mà người còn ngủ được. Thật đúng là lười biếng mà!

Charlotte bị kéo dậy đột ngột, em lật chăn ra rồi nhìn xung quanh phòng, nó rất rộng. Bàn ghế cùng các vật dụng trong phòng đều mang nét cổ điển Châu Âu, tone màu chủ đạo là trắng ấm, với những đường kẻ đỏ vàng, cái giường em nằm có khi dài cả hai mét.

- Người ngơ ngác cái gì, mau lau mặt mũi đi.

Nữ hầu bên cạnh thấy em ngơ ra liền như thường lệ mà quát tháo.

Charlotte ngoan ngoãn làm theo. Cho tay vào chạm thử, nước lạnh đến cóng da tay, khăn thì khô cứng.

Sau khi rửa mặt xong, em được mặc bộ đồ ôm gọn người, cổ áo có nếp ôm gọn cái cổ nhỏ. Tay áo dài bồng dần xuống dưới rồi ôm gọn lại. Chiếc quần trắng sữa bó gọn cái eo kia. Cài thêm một cái khuy áo màu xanh nước nhạt, mái tóc màu vàng được bện thấp dưới gáy, gắn sợi dây với những hạt cườm màu trắng.

Trong nó khá giản dị. Charlotte nhìn vào trong gương, em trông thật nhỏ nhắn. Khuôn mặt với cằm chữ V, đôi mắt tròn nhưng lại vô hồn. Hốc mắt có chút đỏ, như mới khóc xong. Tiếp đó với mái tóc, ban nãy nó dài đến qua hông, được bện xinh xắn ở đằng sau.

- Bữa sáng đã được chuẩn bị xong. Mời hoàng quân qua bên này.

Đối diện giường ngủ là một bộ bàn ghế bằng vải bông mềm mại. Cạnh đó có một bàn nhỏ đặt đồ ăn.

Charlotte nhìn những món ăn trên bàn. Hai ổ bánh mì khô, thêm một đĩa súp rau củ, tinh mắt mới thấy một vài vụn thịt băm.

Em không nói gì, chỉ ngồi vào bàn ăn. Bên tay trái là nĩa với thìa, bên tay phải là dao bạc.

Charlotte từ tốn cầm lên chiếc thìa rồi múc một muỗng súp lên nếm thử.

Nó lạnh, lại mặn một cách khó coi. Sau khi nếm thử súp, em với tay lấy bánh mì.

Vừa cầm lên liền biết bên trong như thế nào, bên ngoài cứng như đá, bên trong thì rỗng tuếch dính ít bánh mì.

Như kiểu đổ nhiều bột nở hơn là bột mì vậy. Tách nó ra, em cầm chấm với súp ăn tạm.

Sau khi ăn xong sẽ có người dọn dẹp. Charlotte chọn một chiếc ghế cạnh cửa sổ rồi nhìn bầu trời.

- Đây là đâu đây?

Em mở mắt ra đã thấy mình ở đây, những hành động vừa rồi em không hề biết. Nhưng cơ thể lại rất thuần thục.

Lúc này, một loạt kí ức của ai đó chảy vào não em như một dòng nước chảy nhẹ nhàng. Qua năm phút, Charlotte mới biết bản thân mình là ai.

Em quay qua cầm cái chuông lên rồi lắc vài cái.

Bên ngoài là một nữ hầu khác ban nãy. Trông khá nhỏ tuổi, cô bé đi vô rồi cất giọng run rẩy.

- Hoàng... Hoàng quân cần gì ạ?

- Ta muốn đọc sách về lịch sử đế quốc. Mang hết lên đây cho ta.

- Vậy người muốn đọc về lịch sử, địa lí hay sao ạ?

- Tất cả mọi thứ. Mang hết lên đây.

Cô bé vội cúi mạnh đầu rồi vâng dạ chạy ra ngoài. Charlotte quay lại nhìn bầu trời qua khung cửa sổ lớn kia.

- Thật vô nghĩa.

Hot

Comments

NSAN13

NSAN13

A nhô người đẹp tặng nàng 2 bông làm quen nhaa

2025-04-27

1

jana cute

jana cute

s tự nhiên thấy cấn cấn hà

2025-04-28

1

Minh Nguyệt

Minh Nguyệt

nghe miêu tả sang chảnh làm sao :>>

2025-03-12

5

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play