Cứu Em Một Lần, Giữ Em Cả Đời
Chap 17:
Lâm Thiên Vũ la lớn đến nỗi ở bên dưới Thời Ngạn Phong có thể nghe được tiếng la của cô
Thời Ngạn Phong
/ Cười nhạt /
Thời Ngạn Phong uống hết ly rượu sau đó cũng lên phòng nghỉ ngơi
Cô đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Thời Ngạn Phong bất ngờ xuất hiện. Hắn nhìn cô một lúc, rồi tiến lại gần, lấy một chiếc cốc từ kệ trên cao. Khoảng cách gần gũi khiến cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn. Tim cô đập nhanh, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.
Thời Ngạn Phong
Em nấu bữa sáng cho hai chúng ta?
Lâm Thiên Vũ
Ờ.. Tôi tiện tay nên làm cho anh luôn
Thời Ngạn Phong
Vậy..để tôi giúp một tay
Thời Ngạn Phong đeo tạp dề vào, đi vào bếp phụ cô nấu bữa sáng
Cả hai cùng đứng trong bếp, mỗi người bận rộn với công việc của mình. Dù không nói chuyện, nhưng sự hiện diện của hắn khiến cô cảm thấy lúng túng.
Sau bữa sáng, Lâm Thiên Vũ quyết định ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Cô đi dạo trong khu vườn rộng lớn, ngắm nhìn những bông hoa đang nở rộ. Bất chợt, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Quay lại, cô thấy Thời Ngạn Phong đang tiến đến.
Thời Ngạn Phong
Em thích hoa hồng trắng à? / Nhìn những bông hoa /
Lâm Thiên Vũ
* Ngạc nhiên * Vâng
Thời Ngạn Phong
Tôi sẽ cho người trồng thêm những loại hoa
Thời Ngạn Phong
Em cứ chọn những bông hoa mình thích
Thời Ngạn Phong
/ Giọng trầm ấm /
Lâm Thiên Vũ không biết phải phản ứng thế nào. Sự quan tâm của hắn khiến cô bối rối, nhưng cũng làm lòng cô ấm áp
Những ngày tiếp theo, họ thường xuyên chạm mặt nhau trong nhà. Dù không nói nhiều, nhưng những cử chỉ nhỏ nhặt của Thời Ngạn Phong khiến cô dần thay đổi cách nhìn về hắn. Cô nhận ra, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, hắn cũng có những khoảnh khắc dịu dàng và quan tâm.
Một buổi tối, khi cô đang đọc sách trong phòng khách, Thời Ngạn Phong bước vào với hai ly trà. Hắn đặt một ly trước mặt cô, rồi ngồi xuống ghế đối diện.
Cô ngước lên, cảm thấy ngạc nhiên
Lâm Thiên Vũ
/ Nhận lấy / Cảm ơn
Sự im lặng bao trùm, nhưng không còn ngột ngạt như trước. Lâm Thiên Vũ cảm thấy mối quan hệ giữa họ đang dần thay đổi, từ căng thẳng sang một sự gần gũi bất đắc dĩ.
Comments