GIỮA HAI LÀN BIÊN [ Suphanat Mueanta - Lyna 19]
Chung kết lượt đi
LƯU Ý: Câu chuyện này hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng, không dựa trên sự kiện hay nhân vật có thật. Mọi tình tiết, bối cảnh và mối quan hệ trong truyện đều là hư cấu, không phản ánh đời thực. Nếu có bất kỳ sự trùng hợp nào, đó chỉ là ngẫu nhiên và ngoài ý muốn của tác giả.
Lyna – Tên đầy đủ: Nguyễn Linh Anh, sinh viên năm cuối Đại học Ngoại thương, ngôi trường danh giá bậc nhất về kinh tế tại Việt Nam. Là em gái ruột của Nguyễn Ngọc Hải, từ nhỏ cô đã lớn lên trong không khí bóng đá, thấm đẫm từng nhịp đập của môn thể thao vua. Dù theo đuổi chuyên ngành Kinh doanh Quốc tế với những tham vọng riêng, trái tim cô vẫn luôn hướng về sân cỏ, nơi anh trai cô từng đổ mồ hôi, nơi những trận cầu đỉnh cao mang đến cảm xúc mãnh liệt không gì thay thế được.
Trong trận chung kết định mệnh giữa Việt Nam và Thái Lan, cô không ngờ rằng, giữa hàng vạn khán giả, mình lại trở thành một phần trong câu chuyện của một cầu thủ đối thủ – Suphanat Mueanta.
Thanh Thuỷ (bạn thân Lyna)
Tối nay đi xem bóng đá không Lyna ơi
Lyna
Có chứ. Màu cờ sắc áo mày ơi
Trận chung kết lượt đi diễn ra tại sân Việt Trì (Phú Thọ- Việt Nam) lúc 20h ngày 2/1/2025
Trận đấu bắt đầu, sân khấu tràn ngập tiếng hô "Việt Nam vô địch"
Lyna
* Theo dõi chăm chú trận đấu* Thuỷ ơi, VN mà thắng anh Hải hứa sẽ dẫn chúng mình đi ăn đó
Thanh Thuỷ (bạn thân Lyna)
Kiếp nạn của anh Hải tới rồi hehe
Việt Nam đang dẫn trước 1-0 do cầu thủ Nguyễn Hoàng Đức ghi bàn. Phút 60 của trận đấu, Suphanat được tung vào sân với hy vọng lật ngược tình thế. Đây là cầu thủ được mệnh danh là thần đồng bóng đá của Thái Lan, người khiến các cầu thủ Việt Nam phải dè chừng
Thanh Thuỷ (bạn thân Lyna)
Mong nhanh hết giờ quá
Cả sân Việt Trì nín lặng trong giây lát, rồi vỡ òa theo hai cảm xúc trái ngược. Suphanat Mueanta – cái tên mà hàng vạn cổ động viên Việt Nam không muốn nghe đến lúc này – đã đón đường chuyền chuẩn xác từ đồng đội, tung cú sút quyết đoán vào góc xa khung thành. Lưới rung lên. 1-1.
Lyna
*đứng tim* Tim tớ như bị bóp nghẹt khi nhìn thấy bóng nằm gọn trong lưới Việt Nam. Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng đủ để kéo cảm xúc tớ xuống tận đáy. Chỉ còn vài phút nữa thôi là đội tuyển Việt Nam có thể dễ dàng hơn một bước với mong muốn chạm tay vào chiếc cúp, vậy mà...
Xung quanh cô, tiếng thở dài xen lẫn tiếng la ó thất vọng. Cổ động viên Thái Lan nhảy cẫng lên, còn số 10 – Suphanat Mueanta – chạy về phía đồng đội, khuôn mặt sáng lên trong khoảnh khắc vinh quang. Lyna siết chặt tay thành nắm đấm, cố kiềm chế sự thất vọng. Nhưng trong thoáng chốc, khi ánh mắt cô lướt qua Suphanat, cô chợt thấy điều gì đó trong anh – không chỉ là một đối thủ vừa phá hỏng giấc mơ của đội tuyển Việt Nam, mà còn là một điều gì đó... lạ lùng, không thể gọi tên.
Thanh Thuỷ (bạn thân Lyna)
* thở dài, dựa lưng vào ghế, đôi mắt vẫn hướng về sân cỏ dù trận đấu đã tạm lắng xuống sau bàn gỡ hòa của Thái Lan.* Trời ơi, chỉ còn vài phút nữa thôi là vô địch rồi… Sao lại để thủng lưới chứ!” *Thủy bực bội, giọng đầy tiếc nuối* “Tự nhiên gỡ hòa phút cuối, khó chịu quá!
Lyna không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn, nơi đang diễn ra khoảnh khắc Suphanat dứt điểm thành bàn. Cô hiểu cảm giác của Thanh Thủy, và chính cô cũng chẳng thể vui nổi.
Thanh Thuỷ (bạn thân Lyna)
*quay sang bạn, khẽ đấm nhẹ vào vai cô* Bực thật đấy, mà cậu có thấy cái cậu số 10 của Thái Lan không? Suphanat gì đó… Nhìn trẻ mà đá ghê thật! Chỉ ước gì cậu ta sút ra ngoài…
Lyna vẫn im lặng, nhưng trong đầu cô, hình ảnh về bàn thắng ấy cứ hiện ra. Một pha xử lý đẳng cấp, một cú sút không thể cản phá… và ánh mắt của Suphanat khi ăn mừng. Có lẽ với những người yêu bóng đá như cô, dù thất vọng, cô cũng không thể phủ nhận khoảnh khắc đó mang một vẻ đẹp hoàn hảo đến khó tin.
Comments