(DomicMaster) (DuongHung) Kẻ Bắt Nạt?
Chapter 3
Xuống đến phòng y tế, trút bỏ lớp mặt nạ thân thiện, anh chẳng chút nhẹ tay, đẩy thẳng em xuống giường y tế
Em co người lùi vào trong, ôm lấy đầu gối sợ hãi
Lê Quang Hùng
Cậu...Cậu lên lớp được rồi
Trần Đăng Dương
(Khó chịu)
Trần Đăng Dương
Mày đuổi tao à
Anh tức giận cầm lấy hộp y tế, ném thẳng vào đầu em. Cơn đau ập tới dữ dội, em không phản kháng, đúng hơn là không dám phản kháng
Tiếng thút thít phát ra rất nhỏ, nhưng đủ để Đăng Dương nghe thấy người kia đang khóc
Trần Đăng Dương
Khóc rồi à
Lê Quang Hùng
Xin...Hức, xin cậu (Giọng lí nhí)
Lê Quang Hùng
Phone xin cậu...Hức ah
Lê Quang Hùng
Tớ muốn bình yên một lát...Hức hức, một lát thôi (Khóc nấc lên)
Giọng em lạc đi cùng tiếng khóc, Đăng Dương suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười
Trần Đăng Dương
Đáng thương ghê
Trần Đăng Dương
Coi như tiết này tha mày. Tao còn phải lên lớp
Anh quay người đi khỏi phòng y tế. Em vẫn co ro, chỉ ngước mặt lên nhìn rồi lại cúi xuống run rẩy
Lê Quang Hùng
Phone ơi, đừng khóc nữa (Lẩm bẩm)
Lê Quang Hùng
Hức, đừng khóc nữa
Lê Quang Hùng
Dương đi rồi. Hức ahh
Em gào to, muốn trút hết tủi thân này đi. Đưa tay sờ lên nơi vừa bị hộp y tế đập vào, giờ nó đã sưng lên một cục
Trần Phong Hào
Phone nhà tớ có trong lớp không mấy cậu nhỉ
Trần Phong Hào
Tớ tìm Phone đưa chút đồ
Cả lớp nhìn nhau một lượt. Im lặng không nói khiến Hào cũng có phần khó hiểu. Cậu đi vào trong lớp, đi ngang qua Đăng Dương đang ngồi trên bàn
Trần Phong Hào
Lườm con mẹ mày
Trần Đăng Dương
(Cười khờ)
Trần Đăng Dương
Đúng là bạn thân
Trần Đăng Dương
Khó chịu như nhau ha Phong Hào
Cậu im lặng không đáp, đi đến chỗ của em ngồi. Nhìn một lượt trên bàn
Trần Phong Hào
“Bình thường cũng đâu thấy chạy đi đâu”
Trần Phong Hào
“Hôm nay giờ ra chơi lại chạy đi chơi à”
Phong Hào thất vọng, sáng mới mua cơm cua cho bạn nhỏ Phone, thế mà chạy qua lớp chẳng thấy ai
Đi qua chỗ Đăng Dương, cậu gằn giọng
Trần Phong Hào
Mày thôi cái kiểu đụng chạm vào Phone nhà tao đi
Trần Phong Hào
Không thì đừng hỏi tại sao mẹ mày không nhận ra mày
Trần Đăng Dương
Nghĩ mình là ai
Trần Đăng Dương
Không phải tao nể mày quen thằng Sơn thì tao chấp mày
Sau tiết 4 em mới lên lớp
Quang Hùng từ lúc đi tới hành lang thì luôn cúi đầu, đi qua anh thì đầu càng cúi thấp hơn như thể em chỉ là một người bé cổ thấp họng
Trần Đăng Dương
Mày không ngẩng được cái mặt lên à?
Lê Quang Hùng
Tớ, cậu...Có chuyện gì không
Trần Đăng Dương
Nãy thằng bạn mày qua tìm mày đấy
Lê Quang Hùng
“Hào sao, hay An...”
Trần Đăng Dương
Nó còn nói móc mỉa tao
Trần Đăng Dương
Giờ tao cảm thấy mày rất ngứa mắt
Em giờ đi cũng thấy run, nhìn sắc mặt anh đen kịt liền cảm thấy không ổn
Lê Quang Hùng
Dương...Dương định làm gì
Trần Đăng Dương
Không phải rõ quá à?
Trần Đăng Dương
Tao muốn đánh mày!
Lê Quang Hùng
Hức, đừng...Đừng mà
Anh rời khỏi chỗ đang ngồi, bước chân tiến đến gần em, em cắn chặt môi, ra sức hối thúc bản thân
Lê Quang Hùng
“Phone...Mau chạy đi”
Lê Quang Hùng
“Hức, chạy đi”
Bản năng mách bảo em phải chạy, nhưng cơ thể em không cho phép. Khi nhìn thấy người kia, nó lập tức không nghe lời em
Nắm đấm trực tiếp giáng xuống nơi gò má xinh đẹp, em nhắm tịt mắt. Cơn đau ập đến như vỡ bờ
Lê Quang Hùng
Hức...Đừng đánh
Em quỳ sụp xuống, cố dùng tay che lấy đầu
Comments
𝘾𝙪𝙖
ẻm đáng thương anh đáng ghét 😒
2025-04-13
23
Nguyễn Hà Linh
Ai ăn cá BỐNG! với toi không..? // cầm🗡 lên //
2025-04-26
1
ta là tổng tài đẹp trai nhất
//móc mắt dương ra gãi ,rồi bỏ vô lại//hểt ngứa chx anh
2025-04-18
5